Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 614




Chương 617:

 

Chân Hoắc Thiệu Hằng dài, phanh và bộ ly hợp đều do anh đạp, Cố Niệm Chi chỉ cần tiếp tục điều khiển tay lái là được.

 

Nhưng giờ đang là trêи đường cao tốc vào ba mươi Tết, không có nhiều đoạn ngoắt ngoéo hay rẽ vòng gì cả, cô cầm tay lái cũng chỉ để làm dáng một chút mà thôi.

 

Chẳng được bao lâu cô đã cảm thấy không còn thú vị, xê dịch thân thể trêи đùi Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cơ bắp trêи đùi Hoắc Thiệu Hằng quá cứng, Cố Niệm Chi cảm thấy còn không dễ chịu bằng mình ngồi trêи ghế kia nữa.

 

Cô đang nghĩ xem có nên trở lại chỗ mình không, lại phát hiện ra nơi mình dịch tới…

 

Cố Niệm Chi cứng người.

 

Cô nhanh chóng ý thức được đó là thứ gì. Cái đầu nhỏ vừa rồi vẫn còn vô cùng nhàm chán nghĩ Đông nghĩ Tây, giờ đã vang ầm một tiếng rồi chết máy.

 

Thân thể cô cứng ngắc, lấy một tư thế ngồi kỳ quái như nửa dừng trêи không để ngồi trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, có đánh chết cô cũng không dám tiếp tục động đậy nữa.

 

Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng biết được sự thay đổi của cơ thể mình.

 

Anh cũng rất khó xử.

 

Việc chống lại sắc dụ, anh đã từng tốt nghiệp với số điểm tối đa, vẫn luôn được huấn luyện viên nêu tấm gương cho các học viên sau đó, ai ngờ lại thua sạch sẽ trước mặt Cố Niệm Chi.

 

Nếu để cho huấn luyện viên năm đó biết được, chắc chắn anh sẽ bị chế giễu đến chết mất.

 

Thấy thân hình Cố Niệm Chi ngày càng run rẩy, sắp sửa không chịu đựng nổi, Hoắc Thiệu Hằng mới khẽ nói, “… Em cứ thế này không mệt sao?”

 

Sao lại không mệt?

 

Sắp mệt đến gục rồi đây này.

 

Trong lòng Cố Niệm Chi đang trào nước mắt giàn giụa. Bình thường cô luôn muốn quyến rũ Hoắc Thiệu Hằng, muốn sàm sỡ anh, thậm chí còn chủ động hôn anh, tối qua còn muốn “cho” anh lần đầu tiên của mình… Thế nhưng tới hôm nay, khi mà anh bạn nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng “vận nội công chờ phát động”, Cố Niệm Chi mới biết hóa ra mình chỉ là cái đứa miệng hùm gan sứa mà thôi.

 

Khi va chạm thương thật đao thật, cô căn bản không phải là đối thủ của một tay ‘lão làng’ như Hoắc Thiệu Hằng này.

 

“… Anh… Anh… Anh rụt nó lại đi…” Cố Niệm Chi khổ sở hồi lầu, cuối cùng hai chân cũng không chịu nổi nữa, làu bàu ý kiến, “Chỗ đó của anh nhô lên kinh khủng thế, người ta ngồi thế nào được chứ?”

 

“Không rụt lại được. Ngồi thế nào ư? Tự em ngồi lên đi thôi.” Thấy dáng vẻ xấu hổ e lệ của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được mà trêu cô. Nếu không phải mặt cô quá đỏ, còn Hoắc Thiệu Hằng lại có một chút chướng ngại tâm lý với người con gái do chính mình nuôi lớn lên này thì anh đã sớm không kiềm chế được nữa rồi.

 

Cố Niệm Chi càng run rẩy hơn, sắp không cầm được tay lái nữa.

 

Hoắc Thiệu Hằng cười một tiếng, lồng ngực hơi rung động. Anh vòng hai tay ra đằng trước, nắm lấy tay lái, hơi thở nam tính nồng đậm bao trùm cả người Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi nhanh chóng đắm chìm trong sự say mê. Cô run rẩy thu tay lại, hung hăng bấu mạnh một cái lên cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, “Để em xuống!”

 

“Hôm qua còn hỏi anh có thích em hay không mà? Em thấy anh thế này là không thích em hay sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đè thấp giọng, nói vào tai Cố Niệm Chi. Âm thanh trầm thấp, quyến rũ kϊƈɦ thẳng vào trái tim cô.

 

Lực sát thương của giọng nói này quá lớn khiến Cố Niệm Chi lập tức gục ngã.

 

Hai chân cô mềm nhũn, ngồi phịch luôn xuống.

 

Hoắc Thiệu Hằng vội vàng lui về sau mới thoát được hiểm cảnh bị Cố Niệm Chi “ngồi sập”.

 

Nhận thấy Hoắc Thiệu Hằng dịch chuyển, Cố Niệm Chi thoáng chốc đã hiểu ngay, không khỏi tăng thêm chút dũng khí. Cô quay đầu cười, hôn lên cằm anh một cái, “Ồ? Chẳng phải anh rất lợi hại sao? Sao mà cũng sợ hãi thế?”

 

Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn dáng vẻ khiêu khích gợi đòn của Cố Niệm Chi, một bàn tay từ trêи tay lái rụt về, ôm thẳng lấy ngực cô.

 

Bàn tay to nằm im không nhúc nhích ở đó, Cố Niệm Chi lập tức như bị điểm huyệt, không dám động đậy thêm nữa.

 

Trái tim cô thoáng chốc đập rộn ràng cả lên, như sắp vọt ra khỏi cổ họng vậy.