Chương 606:
Trong phòng ăn chỉ có mình Tống Cẩm Ninh ngồi đó.
Thấy Cố Niệm Chi mặt mày tỏa sáng đi tới, Tống Cẩm Ninh để chiếc Ipad xuống, cười gật đầu với Cố Niệm Chi, “Nhìn tâm trạng của cháu tốt như thế, chắc chắn là vụ kiện thắng đúng không?”
Cố Niệm Chi không khỏi có chút xấu hổ.
Sau khi trở về, cô mải bận bịu với chuyện của mình nên cũng quên mất chuyện thông báo cho Tống Cẩm Ninh về kết quả vụ kiện.
Cố Niệm Chi vội vàng ngồi vào ghế đối diện với Tống Cẩm Ninh, nói cho bà nghe phán quyết với Bạch Cẩn Nghi trước, “… Tử hình, nhưng hoãn thi hành án hai năm.”
Tống Cẩm Ninh đang quấy một bát canh hải sâm đặc, vừa nghe vừa trầm ngâm nói, “Thế lực của nhà họ Bạch rất lớn, nếu như không lập tức chấp hành án tử hình thì hơn phân nửa là sẽ không chết được.”
Cố Niệm Chi đặt hai tay lên trêи bàn ăn, không phục nói, “Cháu biết, cho nên cháu sẽ nhìn chằm chằm vào bên đó. Chỉ cần bọn họ dám hối lộ cho Bạch Cẩn Nghi, cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Tống Cẩm Ninh cũng không hề khuyên Cố Niệm Chi dĩ hòa vi quý cho yên chuyện. Bà gật mạnh đầu, nói: “Bác không hiểu pháp luật, nhưng bác biết giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền. Bạch Cẩn Nghi đã giết La Hân Tuyết, bà ta nhất định phải đền mạng.”
Cố Niệm Chi không nhịn được, vỗ tay nói, “Bác gái, bác nói quá đúng ạ! Mặc dù cháu học luật, nhưng cháu cũng tin chuyện giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền! Cho nên trước giờ cháu chưa từng tán thành việc hủy bỏ án tử hình.”
Các cụ xưa kia đã từng nói, lấy ơn báo oán, lấy gì báo ơn?
Tại sao tội phạm giết người lại được quan tâm nhiều hơn so với người bị hại?
Xin tha mạng cho một tội phạm giết người, liệu họ có nghĩ đến hậu quả của việc đó không?
Cũng giống như Luật bảo hộ trẻ vị thành niên vậy. Cách duy trì Luật đó không hề có sự bảo hộ chân chính cho trẻ vị thành niên, mà chỉ như đang cổ vũ trẻ trong tuổi vị thành niên phạm tội thôi.
Tống Cẩm Ninh nheo mắt cười nghe Cố Niệm Chi thao thao bất tuyệt nói suy nghĩ của cô về luật, thỉnh thoảng gật đầu, phụ họa một hai câu, như vẽ rồng điểm mắt khiến cho Cố Niệm Chi càng được gợi mở mà nói tiếp.
Hai người trò chuyện đến lúc cao hứng, còn cầm một chai rượu vang ra, vừa uống vừa nói chuyện.
Chớp mắt một cái mà bữa cơm tối này ăn đến hơn hai tiếng vẫn chưa thỏa mãn.
Khi Hoắc Thiệu Hằng quay về đã là chín giờ tối. Anh cởi áo khoác đưa cho lính công vụ, thuận miệng hỏi một câu, “Mẹ tôi và Cố Niệm Chi đã ngủ chưa?”
Người lính công vụ kia cười hì hì một tiếng, “Chào Thủ trưởng ạ! Bà Tống và cô Niệm Chi vẫn đang dùng cơm tối trong phòng ăn.”
“Vẫn đang ăn sao?” Hoắc Thiệu Hằng rất bất ngờ, lại hỏi: “Ăn bao lâu rồi?”
“Hơn hai tiếng ạ. Lúc đầu chỉ ăn tối bình thường thôi, sau đó cô Cố nói muốn uống rượu nên lấy một chai rượu vang ra cùng uống với bà Tống.”
Hoắc Thiệu Hằng đi tới phòng ăn, thấy trêи bàn ăn đâu chỉ có một chai rượu vang, đã là hai cái chai rỗng không rồi…
Cố Niệm Chi say ngất ngư rồi vẫn còn đang lắc cái chai không, đôi mắt mơ màng mở to ra, ngây ngây ngô ngô nói, “… Ơ? Sao rót mãi không ra gì cả nhỉ? Rõ ràng là vẫn còn mà?”
Hoắc Thiệu Hằng vươn tay ra, mặt không chút cảm xúc đón lấy chai rượu trong tay cô, “Đã uống hết rồi, không còn nữa.”
Tửu lượng của Tống Cẩm Ninh rất tốt, bà buồn cười nhìn dáng vẻ say khướt của Cố Niệm Chi, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Tửu lượng của Niệm Chi kém lắm, sau này con đừng để cô bé uống rượu bên ngoài.”
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi cứng lại, trêи mặt lại vẫn có vẻ không để ý. Anh vâng một tiếng rồi đưa một tay ra đỡ lấy eo Cố Niệm Chi, nửa đỡ nửa ôm kéo cô lên, nói với Tống Cẩm Ninh, “Mẹ cũng uống ít thôi, mặc dù rượu này là rượu vang, nhưng uống nhiều thế sợ là cũng ngấm lắm đấy!”
Tống Cẩm Ninh cười đứng dậy, kéo ghế của mình ra, lắc đầu nói, “Rượu này không thật sự không thấm vào đâu, đến rượu trắng mẹ còn có thể uống một mình hết hai chai mà.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Thiệu Hằng nói với Tống Cẩm Ninh về nội dung hội nghị hôm nay, “Qua Tết Âm lịch là mẹ có thể về Sở Vật lý năng lượng cao làm việc rồi. Bạch Cẩn Nghi bị phán tử hình, phía trêи dự định để mẹ tiếp nhận vị trí Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.”
Tống Cẩm Ninh gật đầu, dường như không ngạc nhiên chút nào, “Nếu như trong Sở có người giỏi hơn mẹ, mẹ có thể không làm Giám đốc cũng được, nhưng nếu không có ai giỏi hơn mẹ, mẹ cũng không muốn làm cấp dưới của một người tầm thường để làm nghiên cứu.”
Các nhà khoa học đều có sự kiêu ngạo và ngông nghênh của riêng mình.
Hoắc Thiệu Hằng hiểu rất rõ tính tình này của mẹ mình, cho nên anh mới dựa vào lý lẽ để tranh giành giúp bà.