Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 597




Chương 600:

 

Tất cả cảm xúc của anh còn không được biểu đạt ra trọn vẹn bằng cái ôm nhẹ nhàng đối với cô vừa rồi.

 

Với một người như Hoắc Thiệu Hằng mà nói thì có lẽ cái ôm vừa rồi đã là giới hạn cao nhất mà anh có thể làm được rồi nhỉ?

 

Cố Niệm Chi suy nghĩ miên man, trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.

 

Ánh mắt cô cứ bất giác dán chặt vào người Hoắc Thiệu Hằng như vậy, nhìn ngắm từng cử chỉ hành động của anh. Cô chú ý tới mỗi một lời nói hay hành động của anh, chú ý tới mỗi nụ cười mỉm tiêu chuẩn của anh và cả độ cong mỗi lần ngửa đầu nữa.

 

Cô cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt gần như tham lam của mình ở một góc hẻo lánh không ai chú ý tới. Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai nhìn ra được tâm tư của mình. Cô không muốn gây phiền toái cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Nếu như anh không đồng ý công khai quan hệ giữa bọn họ, Cố Niệm Chi cũng sẽ không chủ động để lộ ra bí mật này.

 

Nhìn Hoắc Thiệu Hằng tự nhiên thoải mái như thường trước mặt mọi người thế kia, Cố Niệm Chi biết rõ, giữa hai người bọn họ, cô là người lún sâu hơn, thậm chí còn là người chủ động.

 

Cho nên cô đẩy quyền chủ động công khai mối quan hệ này vào tay Hoắc Thiệu Hằng. Nếu anh đồng ý công khai thì tất nhiên là quá tốt rồi. Còn nếu như anh không đồng ý, cô cũng sẽ không yêu cầu, vì cô tin tưởng anh.

 

Khi ra khỏi tòa án, ánh nắng bên ngoài vô cùng rực rỡ.

 

Cố Niệm Chi ngước lên nhìn những đám mây màu trắng lơ lửng trêи bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng còn có những con chim bồ câu trắng ngẫu nhiên bay qua với tiếng kêu khoan thai, rồi lại nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, đang bị đám người vây quanh, cách mình gần đến vậy mà lại xa đến thế.

 

Nhất thời, cô quên mất giấu đi ánh mắt của mình, nhìn theo bóng lưng anh hơi lâu một chút.

 

Hoắc Thiệu Hằng chợt như có cảm giác, vô thức quay đầu lại, đụng phải ánh mắt không còn che giấu sự quyến luyến của Cố Niệm Chi.

 

Anh mỉm cười với cô, duỗi một tay ra, “Niệm Chi, lại đây nào.”

 

Gương mặt Cố Niệm Chi lập tức sáng bừng lên, ánh nắng ngày xuân cũng không động lòng được như nụ cười của cô lúc này.

 

Cô chen vào trong đám người, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Vụ kiện lần này, may mà có Cố Niệm Chi. Nếu như không có cô ấy, Bộ Quốc phòng chúng tôi sẽ không thắng kiện một cách thuận lợi thế này.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng trước mặt mọi người, khích lệ Cố Niệm Chi không chút e dè. Cố Niệm Chi cảm động đến suýt chút nữa thì khóc.

 

Cô vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua như đang rất ngượng ngùng, nhưng thật ra là muốn ẩn giấu nước mắt sắp tràn mi.

 

Chờ cho nước mắt lắng xuống, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, giống như là ngưỡng vọng thần linh của mình vậy.

 

Thượng tướng Quý ngồi trong xe phía trước tòa án, yên lặng nhìn cảnh này. Ánh mắt ông ta nhìn thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng đang mỉm cười ung dung, thấy anh vẫn nắm tay Cố Niệm Chi mãi, ông lại không khỏi nhíu mày.

 

Thượng tướng Quý vốn muốn ra ngoài gặp Hoắc Thiệu Hằng, giờ lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ra lệnh với lính công vụ của mình, “Trở về đi.”

 

Lính công vụ lái xe nhanh chóng khởi động ô tô, đi về Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa vào trong xe với Cố Niệm Chi thì nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên.

 

Số điện thoại này cực ít người biết đến, có thể gọi trực tiếp vào đây mà không thông qua nhân viên tiếp điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt.

 

Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy điện thoại, nhận ra là số máy của Thượng tướng Quý, anh vội vàng nhận cuộc gọi, nghiêm túc hỏi, “Thượng tướng Quý ạ?”

 

“Ừm, là tôi đây.” Thượng tướng Quý cũng đang ngồi trong xe cười chúc mừng anh, “Vụ kiện lần này làm tốt lắm, tăng thể diện cho Quân đội. Quả phụ của liệt sĩ không thể cứ chết một cách không rõ ràng như thế được. Chuyện này, cậu có công lớn, một thời gian nữa Bộ Quốc phòng sẽ ghi công cho cậu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười nói: “Là việc cháu phải làm mà. Bác La Hân Tuyết cũng là bác gái của cháu, có mối quan hệ thân thích này mà Bộ Quốc phòng lại ghi công cho cháu thì cháu không có mặt mũi nào mà nhận đâu. Thôi bỏ đi ạ!”

 

Thượng tướng Quý thấy Hoắc Thiệu Hằng từ chối thì cũng không kiên trì tiếp, chỉ nói, “Được, nếu cậu đã nói thế thì cũng có lý, vậy trước tiên cứ ghi chú vào trong hồ sơ của cậu đã. Thiệu Hằng, cậu là tướng lĩnh bồi dưỡng trọng điểm của Bộ Quốc phòng, không thể đi sai bước nhầm một chút nào đâu đấy.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nghe vậy lại thấy kì quái. Anh tự hỏi trong công tác mình hoàn toàn phù hợp với điều lệ của Cục tác chiến đặc biệt, trêи sinh hoạt cá nhân cũng tuyệt đối giữ mình trong sạch, không có chuyện bôi nhọ bộ mặt của Bộ Quốc phòng, do đó lập tức trả lời, “Thượng tướng Quý yên tâm, từ trước tới nay, cháu đều phục tùng mệnh lệnh chỉ huy mà.”