Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 591




Chương 594:

 

Bóng đèn trong tòa án lại tối sầm, trêи màn hình lớn bắt đầu phát lại đoạn ghi hình vừa rồi một lần nữa.

 

Lần này, bởi vì có lời nhắc nhở của Cố Niệm Chi nên tất cả mọi người đều đặc biệt chú ý vào khoảng thời gian từ lúc Bạch Cẩn Nghi rời khỏi phòng La Hân Tuyết, đến khi Hoắc Gia Lan xuất hiện ở hành lang.

 

Bởi vì phòng của La Hân Tuyết nằm ở cuối cùng hành lang.

 

Hoắc Gia Lan đi từ tầng hai xuống, phải đi đường vòng mới có thể tới chỗ hành lang này. Do đó, trước khi cô ta rẽ vào thì không thể nhìn thấy tình hình ở hành lang bên phía La Hân Tuyết.

 

Mà trong đoạn ghi hình kia, thứ tự trước sau được biểu hiện rất rõ ràng, là Bạch Cẩn Nghi rời đi trước, ít nhất phải năm phút sau khi bà ta bước vào một căn phòng khác, Hoắc Gia Lan mới xuất hiện ở khúc hành lang này.

 

Cách nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, Hoắc Gia Lan không thể nào nhìn thấy có ai đi từ phòng La Hân Tuyết ra được.

 

Sau khi đoạn ghi hình này được phát hết, bóng đèn trong tòa án lại sáng lên.

 

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hoắc Gia Lan, phát hiện sắc mặt cô ta đã trắng bệch như tờ giấy, dường như ngay cả màu son san hô trêи đôi môi đỏ mọng cũng mất đi vẻ tươi đẹp trước kia.

 

“Hoắc Gia Lan, cô hãy nói cho tôi biết đi, vì sao cô không hề nhìn thấy Bạch Cẩn Nghi bước từ phòng mẹ cô ra, nhưng lại nói là mình đã nhìn thấy? Lúc cô rời đi, tại sao lại khóc?” Cố Niệm Chi hỏi rất chậm, từng câu từng chữ đều giống như đang khoan vào trong lòng Hoắc Gia Lan, gây ra tác động tâm lý cực lớn, “Có phải là mẹ cô cũng không hề ngã bất tỉnh nhân sự trêи mặt đất không? Có phải chính miệng bà ấy đã nói cho cô biết rằng Bạch Cẩn Nghi vừa mới rời đi không?”

 

Lời chứng của Hoắc Gia Lan một mực khẳng định rằng trước khi cô ta vào phòng La Hân Tuyết đã nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Bạch Cẩn Nghi.

 

Sau khi bước vào phòng, lại nhìn thấy đồ đạc trong phòng bị lật tung vô cùng lộn xộn, còn La Hân Tuyết thì đã ngã trêи mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

 

Cô ta cho rằng La Hân Tuyết đã ngủ quên nên bế bà ấy lên giường, sau đó dọn dẹp phòng xong mới rời khỏi phòng.

 

Nhưng mà đoạn ghi hình vừa rồi cho thấy, Hoắc Gia Lan hoàn toàn không thể nhìn thấy Bạch Cẩn Nghi.

 

Nếu như Bạch Cẩn Nghi chưa từng tới phòng La Hân Tuyết thì còn có thể bảo rằng cô ta đang nói dối.

 

Nhưng mà quái lạ là, Bạch Cẩn Nghi thật sự đã tới đó, hơn nữa, đích thực là trước khi Hoắc Gia Lan đến, bà ta cũng vừa mới rời khỏi phòng La Hân Tuyết chưa tới năm phút.

 

Chuyện này rất thú vị.

 

“Hoắc Gia Lan, rốt cuộc cô đang che giấu điều gì? Trước khi mẹ cô chết, rốt cuộc đã nói gì với cô?!”

 

Cố Niệm Chi truy hỏi hết câu này tới câu khác khiến cho Hoắc Gia Lan sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

 

Ánh mắt của cô ta đảo qua đảo lại khắp tòa án, cuối cùng dừng lại trêи khuôn mặt nghiêm nghị trầm mặc của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cô ta nhìn anh một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, nói với Cố Niệm Chi: “Đúng, tôi đã nói dối, nhưng tôi không giết người! Tôi không giết mẹ tôi!”

 

“Cô hãy nói ra sự thật đi, tôi sẽ xin tòa án khoan hồng cho cô.”

 

Cố Niệm Chi chống hai tay lên lan can gỗ trước bục nhân chứng, hơi nghiêng người về phía trước.

 

Ánh mắt của cô trong veo, điềm tĩnh, nét mặt nghiêm nghị, nhưng chẳng hề khiến cho người ta cảm thấy áp lực, ngược lại còn cảm thấy cô là người đáng tin.

 

“Căn bản là chính cô ta đã giết mẹ mình!”

 

Kim Đại Trạng nắm lấy cơ hội này, lập tức bắt đầu chuyển hướng chú ý của mọi người.

 

Khi ra tòa, đối với kẻ tình nghi trong vụ án giết người, có một kế sách rất quan trọng, chính là tìm được một kẻ tình nghi mới.

 

Bình thường, nhiệm vụ này thường là do luật sư biện hộ hoàn thành, Kim Đại Trạng không ngờ Cố Niệm Chi là luật sư bên nguyên mà lại giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ gian nan này.

 

Cố Niệm Chi nhìn qua đó, đôi mắt sáng như mặt nước, Kim Đại Trạng lại chỉ xòe tay nhún vai với cô, tỏ vẻ như mình đã thắng mà không cần tốn công sức.

 

Cô khẽ mỉm cười, bọn họ vui mừng quá sớm rồi.

 

“Hoắc Gia Lan, cô nhìn đi, nếu cô không nói thật thì sẽ có kết cục gì?”

 

Dáng người của Cố Niệm Chi rất cao, xấp xỉ với Hoắc Gia Lan cao lớn, đầy đặn, nhưng gầy hơn cô ta rất nhiều, đứng trước mặt cô ta trông có vẻ hơi yếu đuối. Nhưng khi cô nghiêng người về phía trước nói chuyện bên tai Hoắc Gia Lan lại khiến cô ta run rẩy hết cả người. Dường như, kẻ yếu đuối hiện giờ là Hoắc Gia Lan, chứ không phải là Cố Niệm Chi gầy bé hơn cô ta ấy.