Chương 584:
Có vịt con đang chạy, có hươu cao cổ kiêu ngạo, có cún con sủa gâu gâu. Cô rất biết cách tự làm mình vui vẻ.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy đi từ sau bàn làm việc tới bên cạnh cô, ngồi xuống hỏi: “Em đã nói chuyện với mẹ anh rồi à?”
Cố Niệm Chi gật đầu, thu tay của mình về xoa xoa một chút, sau đó mở trang web về graphene cho Hoắc Thiệu Hằng xem, “Em đã tìm hiểu thêm một chút về loại pin thần kỳ đó.”
Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng xem hết trang web, lắc đầu nói: “Chắc hẳn không phải là vì pin.”
“Nhưng rốt cuộc hung thủ phải lấy điện thoại để làm gì chứ?” Cố Niệm Chi nghĩ mãi không ra, “Nếu như điện thoại bị mất sau khi La Hân Tuyết qua đời, vậy tức là đã cách lúc Hoắc Quan Nguyên và bác Tống gặp chuyện không may khoảng sáu năm.”
“Ừ, còn có một khả năng khác, có lẽ điện thoại đã bị mất trước khi La Hân Tuyết qua đời từ rất lâu rồi, chẳng qua là bây giờ chúng ta mới phát hiện mà thôi.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ ra một khả năng khác, “Cho nên, em đừng đi vào chỗ bế tắc. Chúng ta không cần biết hung thủ lấy điện thoại để làm gì. Chúng ta chỉ cần chứng minh hung thủ trộm điện thoại di động từ chỗ La Hân Tuyết là được rồi.”
Cố Niệm Chi lập tức hiểu ngay, “Em hiểu rồi. Là do em nghĩ quá nhiều.”
Tập trung vào câu hỏi chiếc điện thoại đó rốt cuộc đang ở đâu, như vậy việc tìm phương hướng cũng dễ dàng hơn nhiều.
***
Ngày hôm sau, công ty di động gửi toàn bộ hồ sơ ghi chép về số điện thoại di động cá nhân của Hoắc Quan Nguyên tới cho bọn họ.
Trong trường hợp bình thường, công ty di động sẽ không cung cấp cho bạn thông tin ghi chép từ thời điểm lâu như vậy, bởi vì tốn quá nhiều thời gian và tinh lực. Nhưng có giấy gọi của tòa án và áp lực từ Bộ Quốc phòng, bọn họ không thể không làm.
Công ty di động cung cấp cho bọn họ bản in nhật kí cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên, từ lúc bắt đầu sử dụng vào hơn hai mươi năm trước cho tới bây giờ.
Đáng tiếc chính là, tần suất sử dụng của chiếc điện thoại di động này thật sự quá thấp.
Cố Niệm Chi phát hiện, số điện thoại này đi theo Hoắc Quan Nguyên đã bốn, năm năm, nhưng mà hồ sơ ghi chép các cuộc gọi chỉ có mười trang giấy, và một số tin nhắn không quan trọng.
Tất cả ghi chép đều dừng lại từ mười sáu năm trước.
Cũng chính là vào ngày phòng thí nghiệm gặp sự cố.
Sau ngày hôm đó, chiếc điện thoại di động này không còn đợi được chủ nhân của nó xuất hiện nữa.
Xem ra sau khi Bộ Quốc phòng giao di vật của Hoắc Quan Nguyên cho vợ ông ấy là La Hân Tuyết, bà ấy cũng chưa từng sử dụng nó.
Một chiếc điện thoại bặt vô âm tín suốt sáu năm, rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà khiến cho người nọ bí quá hóa liều phải giết người cướp của nhỉ?
Cố Niệm Chi mải suy nghĩ đến nỗi không ăn không uống, đêm ngủ cũng không say giấc, nhưng vẫn không tìm được đáp án của vấn đề khó khăn này.
Sau đó vẫn là Triệu Lương Trạch không nhìn nổi nữa nên đã tóm cô từ trong văn phòng Hoắc Thiệu Hằng ra, nhét vào chiếc ghế xoay bên cạnh bàn làm việc của mình, “Em chạy chương trình cho anh đi. Còn một ngày nữa là lên tòa rồi, nếu như không có phát hiện mới, rất có thể luật sư của đối phương sẽ tìm được sơ hở của Hoắc Gia Lan, Bạch Cẩn Nghi sẽ được thoát tội đấy!”
Cố Niệm Chi cười lạnh ha ha: “Bà ta muốn thoát tội trong vụ án La Hân Tuyết ư? Đã hỏi qua em chưa?! Hơn nữa, còn có cả vụ án của bác Tống nữa đấy!”
Nhưng nói thì nói vậy, Cố Niệm Chi vẫn thành thành thật thật ngồi xuống chiếc ghế máy tính bên cạnh Triệu Lương Trạch, mở máy vi tính để bàn được trang bị máy chủ lớn ra, bắt đầu chạy chương trình.
“Anh Tiểu Trạch, chương trình này dùng làm gì vậy?” Cố Niệm Chi giật mình khi nhìn thấy số điện thoại di động mà Triệu Lương Trạch nhập vào.
Đây là số điện thoại di động cá nhân của Hoắc Quan Nguyên…
“Em quên rồi sao? Chỉ cần đưa cho anh Tiểu Trạch của em một số điện thoại di động, anh Tiểu Trạch của em có thể cậy ra toàn bộ xuất thân của người đó!” Triệu Lương Trạch búng lên trán Cố Niệm Chi một cái, “Mau làm việc đi!”
Cố Niệm Chi không có cách nào giữ vững hình tượng thục nữ ở trước mặt Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng. Cô lườm anh ta một cái sắc ngọt, sau đó nhìn chằm chằm vào tiến độ chạy chương trình trêи màn hình trước mặt.
Một tiếng trôi qua mà mới chạy được chưa tới mười phần trăm.
Tiếp tục như vậy, hai mắt cũng sắp lườm đến lác cả luôn rồi.
Cố Niệm Chi nhất thời ngứa tay, lôi chương trình nguồn của Triệu Lương Trạch ra để đọc. Sau khi đọc xong, cô bắt tay vào sửa đổi vài chỗ, tối ưu hóa chương trình và tăng tốc độ tìm kiếm nhanh hơn.
Lúc chạy lại từ đầu, cô chỉ mất nửa tiếng đã hoàn thành được năm mươi phần trăm tiến độ.