Chương 556:
Cố Niệm Chi đã sớm cùng Hà Chi Sơ lên đến tầng hai mươi tám và vào phòng A của Hà Chi Sơ.
Đây là một căn hộ rất lớn, gồm ba phòng ngủ, ba phòng khách, ba phòng vệ sinh, còn có một phòng bếp, phòng tắm nắng, phòng tập gym và một phòng họp nhỏ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu dạy học của một giáo sư.
Ngay cả nếu Hà Chi Sơ không lên giảng đường, anh ta cũng có thể ở đây giảng bài cho nghiên cứu sinh của anh ta được.
Cố Niệm Chi ngồi trong phòng tắm nắng của Hà Chi Sơ, bên cạnh là một cốc cappuccino được khuấy đầy bọt sữa.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa kính chạm sàn, mấy chậu cây trong phòng đều xanh um, tươi tốt, mấy giò hoa lan không biết thuộc loại gì nhưng hình như sắp ra hoa. Mùi hoa lan thoang thoảng như có như không vấn vít khắp gian phòng.
Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, tươi cười ca tụng Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, căn phòng tắm nắng của thầy rất có gu đấy, hơn nữa còn cực kì thoải mái. Không khí hình như cũng tươi mát hơn những chỗ khác.”
Hà Niệm Chi lạnh mặt, nhìn báo cáo thực tập cô mang đến cho anh ta ký, lại xác nhận lại một lần nữa: “Em thật sự không còn là chuyên gia đàm phán của Cục tác chiến đặc biệt nữa chứ?”
“Tuyệt đối không phải, em thề.”
Cố Niệm Chi giơ tay phải lên.
“Thôi không cần.” Hà Chi Sơ lãnh đạm gật đầu, vung tay ký một chữ rồng bay phượng múa lên báo cáo rồi trả lại cho Cố Niệm Chi, hỏi: “Còn việc gì nữa không?”
“Em còn muốn nhờ thầy xác thực để em có thể làm luật sư biện hộ cho bác Tống.” Cố Niệm Chi cẩn thận dè dặt nói: “Đây là việc tự em muốn làm, hơn nữa còn liên quan đến chuyên ngành của em. Giáo sư Hà, thầy sẽ đồng ý chứ ạ?”
“Bác Tống là ai?”
Hà Chi Sơ không ư không hừ hỏi, cầm tách cà phê lên uống một ngụm.
Cố Niệm Chi “À” một tiếng, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói thật: “… Là mẹ của Hoắc thiếu ạ, trong vụ án này, mẹ anh ấy cũng là người bị hại.”
“Nói thế thì đây là việc riêng của nhà họ Hoắc đúng không?”
Hà Chi Sơ đặt tách cà phê xuống, gõ nhẹ tay lên mặt bàn bằng kính, trầm ngâm quan sát Cố Niệm Chi: “Em thật sự muốn quản cả việc riêng của nhà người ta sao?”
“Không thể nói là quản được…” Cố Niệm Chi kiên nhẫn giải thích cho Hà Chi Sơ: “Bác Tống đã rối loạn tinh thần mười sáu năm rồi, bị Bạch Cẩn Nghiêm làm lỡ dở việc điều trị, ai nhìn thấy chuyện như vậy cũng phải phẫn nộ thôi. Em cũng vậy….”
“Dừng lại”. Mặt Hà Chi Sơ sa sầm xuống, giơ tay lên ngắt lời Cố Niệm Chi: “Nếu em là vì “phẫn nộ” mà biện hộ cho bác Tống của em thì chuyện này tôi sẽ không giúp.”
“Tại sao thế ạ?”
Cố Niệm Chi không hiểu, đôi mắt to tròn long lanh, con ngươi đen như màn đêm, phản chiếu ánh sáng như muôn nghìn ngôi sao, làm cho người ta vô cùng xúc động.
Nhìn vào đôi mắt đó, trái tim Hà Chi Sơ bất giác hẫng đi một nhịp, anh ta nhắm mắt lại rồi mới nói: “Là một luật sư, em quên mất tố chất chuyên ngành rồi sao? Dùng tình cảm để phán đoán thay cho lý trí sẽ dẫn đến sai sót trong phán đoán. Thua kiện không nói làm gì, nhưng em còn có khả năng đi vào con đường sai lầm nữa.”
Cố Niệm Chi im lặng, cô suy nghĩ một lúc rồi phản bác lại Hà Chi Sơ: “Dùng tình cảm để phán đoán thay cho lý trí chắc chắn không được, không chỉ không có những tố chất nên có của một người luật sư, mà còn bất công với đương sự. Nhưng em cho rằng, luật sư không thể không có cảm xúc và lập trường của bản thân mình. Nếu chỉ biện hộ vì phải biện hộ, nỗ lực dựa vào các điều luật và trình tự pháp lý để tranh cãi, cho dù có thể thắng kiện thì cũng là đánh cá trên sông cạn mà thôi, không phải là biện pháp lâu dài.
“Em nghĩ như vậy sao?”
Hà Chi Sơ cảm thấy cực kì bất ngờ, nhướng mày lên: “Vậy đầu tiên em phải đồng cảm rồi mới tiếp nhận cáo trạng của đương sự sao?”
“Có thể nói như vậy.” Cố Niệm Chi mỉm cười bất đắc dĩ: “Nếu giáo sư Hà thấy em không chuyên nghiệp ở điểm này, vậy thì em sẽ nói hiện tại em thật sự không chuyên nghiệp. Có lẽ sau này em sẽ tỉnh táo hơn, sẽ không còn lấy tình cảm cá nhân để xử lý nghiệp vụ của mình nữa, nhưng hiện tại em không thể làm được.”
Hà Chi Sơ ngồi trên ghế xô-pha, một tay đỡ trán, khép hờ đôi mắt suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Thôi được, em vừa mới tốt nghiệp, nhiệt tình như thế có thể bỏ qua. Tôi tạm tin em lần này.”
Đôi mắt Cố Niệm Chi sáng lên, cô lập tức vui mừng trở lại: “Giáo sư Hà đồng ý chứng thực cho em ạ?”
“Ừ.” Hà Chi Sơ đứng lên: “Đi theo tôi vào phòng làm việc.”
Cố Niệm Chi cười hi hi đi theo Hà Chi Sơ.