Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 55




Chương 56: Lách luật

 

Hồ Xảo Trân yêu cầu quá nhiều, mà không nhìn lại xem tình hình hiện giờ của gia đình mình thế nào.

 

Trong lòng Phùng Nghi Sân nhất thời rối rắm, tức giận nói: “Con biết rồi, con sẽ cố hết sức.”

 

“Con nhất định phải cố hết sức đấy!” Hồ Xảo Trân đi vào rồi, Phùng Quốc Đống lại đi ra.

 

Mái tóc Phùng Quốc Đống cũng bạc trắng, thân hình vốn mập mạp đẫy đà giờ đã gầy tong teo, cả người lộ ra vẻ già yếu.

 

“Nghi Sân, lần này gia đình chúng ta bị cả nhà cậu con hại rồi. Bọn họ chỉ phá sản, còn bố mẹ thì phải ngồi tù. Con đừng khách sáo làm gì, cứ đi tìm bọn họ mà đòi tiền, bắt bọn họ bảo lãnh chúng ta ra. Nếu không chờ sau này bố ra được, bố sẽ khiến bọn họ đẹp mặt.” Phùng Quốc Đống vung vẩy nắm đấm trước mặt, kích động đến mức tăng huyết áp.

 

Phùng Nghi Sân không tiện nói nhà cậu mình không đúng, đành phải an ủi Phùng Quốc Đống một phen.

 

Người cuối cùng cô ta gặp là em gái Phùng Nghi Hỷ.

 

Phùng Nghi Sân cảm thấy mình đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn phải lên dây cót tinh thần, nhìn đứa em gái sắc mặt vàng vọt đi tới ngồi phía đối diện.

 

“Nghi Hỷ, em vẫn ổn chứ?”

 

Hôm nay là ngày cuối cùng Phùng Nghi Hỷ ở trại tạm giam.

 

Ngày mai, cô ta sẽ bị chuyển đến trại cải tạoTây Bắc để lao động một năm.

 

“Chị! Chị nhất định phải cứu em! Nhất định phải cứu em! Em không muốn đến trại cải tạo! Chị xem này, móng tay của em gãy hết rồi, tóc xơ xác chẻ ngọn, da mặt sần sùi khó coi. Chị có mang mặt nạ dưỡng da và dầu xả ủ tóc cho em không? Lâu rồi em không làm móng!” Phùng Nghi Hỷ khóc hu hu, dù biết rõ những mong muốn này đã rất xa vời, nhưng cô ta vẫn phải nói ra cho lòng dễ chịu.

 

“Nghi Hỷ, em đừng như vậy. Em chỉ đi có một năm thôi, qua một năm là ổn rồi! Phía bố mẹ cần tốn rất nhiều tiền thưa kiện, tạm thời chị không lo cho em được.” Phùng Nghi Sân uể oải nói.

 

“Chị, chị không thể bỏ mặc em!” Phùng Nghi Hỷ gục mặt xuống bàn, lấy tay áo lau nước mắt, cắn răng nói: “Chị, em hỏi chị một việc.”

 

“Hỏi đi.”

 

“Rốt cuộc con khốn Cố Niệm Chi kia thế nào rồi?”

 

Phùng Nghi Sân hơi bất ngờ, ngồi thẳng người lên, nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác, “Em hỏi cô ta làm gì? Em chê chưa đủ phiền phức sao?”

 

Tội danh của Phùng Nghi Hỷ vốn chỉ tàng trữ và sử dụng vật phẩm bất hợp pháp thôi. Phùng Nghi Sân có cảm giác nếu chuyện của Cố Niệm Chi bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ phiền phức to. Đến lúc đó, Phùng Nghi Hỷ không đơn giản chỉ bị cải tạo lao động thôi đâu.

 

Đây chính là lý do vì sao lúc ở trường, cô ta không tiết lộ nguyên nhân thật sự đằng sau một tuần “nghỉ bệnh” của Cố Niệm Chi.

 

Bởi vì một khi tin tức này bị lộ ra ngoài, không chỉ Cố Niệm Chi bị mất mặt, mà ngay cả cô ta cũng bị vạ lây, cuối cùng cũng sẽ điều tra ra cô ta!

 

Cả nhà bọn họ không thể vào đồn cảnh sát hết được.

 

Phùng Nghi Hỷ trừng mắt, ngoan cố hỏi tới cùng: “Có phải cô ta thi đỗ nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ rồi không? Có phải không?”

 

“Sao em biết?” Phùng Nghi Sân ngạc nhiên hỏi lại. Tin tức này cô ta mới biết cách đây không lâu, sao Phùng Nghi Hỷ bị nhốt ở đây lại biết được?

 

“Chị đừng quan tâm tại sao em biết, chị cứ nói cho em biết có phải hay không đi.”

 

“Đúng vậy, cô ta thi đậu nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ của Hà Chi Sơ, trong khoa đã dán giấy thông báo trúng tuyển rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều, hãy bỏ qua chuyện này đi, được không?” Phùng Nghi Sân thở dài.

 

“Tất nhiên là không!” Vẻ mặt Phùng Nghi Hỷ trở nên dữ tợn, cô ta chống bàn đứng lên, nghiêng người về trước, ánh mắt tóe lửa, “Dựa vào đâu mà em phải đi cải tạo lao động, còn cô ta có thể vui vẻ thoải mái học nghiên cứu sinh với Hà Chi Sơ? Vị trí đó là của em! Là của em! Đều là của em! Cô ta dựa vào đâu? Một đứa nghèo nàn thấp hèn như cô ta mà cũng xứng sao? “

 

Phùng Nghi Sân vội vàng ra hiệu với Phùng Nghi Hỷ, “Ngồi xuống! Mau ngồi xuống đi! Có người nhìn kìa!”

 

Hai nữ cảnh sát trong trại tạm giam đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

 

Phùng Nghi Hỷ từ từ bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.

 

Khác với lần gào khóc trút giận vừa nãy, lần này cô ta nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng lại phải nghẹn đắng vì không biết trút vào đâu.

 

Phùng Nghi Sân cắn môi nhìn, không dám nói thừa câu nào.

 

Sau khi khóc xong, Phùng Nghi Hỷ lập tức trở nên uể oải.

 

Người cô ta ghen tị nhất, người cô ta xem thường nhất lại chiếm được thứ cô ta mong muốn nhất.

 

Dù cô ta có ngăn cản như thế nào, sử dụng thủ đoạn gì đi nữa, trả giá cao ra sao thì tất cả đều không có tác dụng.

 

Điều này đã hoàn toàn hủy hoại lòng tin và ý chí của Phùng Nghi Hỷ.

 

Nhìn em gái từ một nữ sinh viên đại học thông minh xinh đẹp biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, Phùng Nghi Sân càng oán hận Cố Niệm Chi sâu đậm.

 

Dựa vào đâu mà em gái cô ta mất đi tất cả, còn con khốn vô liêm sỉ Cố Niệm Chi ngủ với dăm gã đàn ông lại có thể làm ra vẻ trong sạch thanh cao? Đã vậy còn câu được rùa vàng, có đôi có cặp đi dưới ánh mặt trời?

 

Cô ta thậm chí không dám nghĩ tới chuyện Cố Niệm Chi thi đậu nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ. Bởi vì vừa nghĩ tới, trong lòng cô lại đau xót như bị dao cứa.

 

Thứ em gái cô ta không có được, người khác cũng không xứng để có.

 

Phá sản cũng đã phá sản rồi, cô ta còn kiêng dè gì nữa chứ?

 

Ngay cả cô ta cũng bị kéo xuống nước! Phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, cô ta giờ có khác gì con gà không?

 

“Nghi Hỷ, em yên tâm, chị sẽ cố hết sức giúp em.” Cách cánh cửa sổ thủy tinh, Phùng Nghi Sân gật đầu với Phùng Nghi Hỷ.

 

Phùng Nghi Sân không nói gì nhiều, bởi vì đây là trại tạm giam. Cô ta không ngu đến mức bàn với Phùng Nghi Hỷ làm như thế nào để cho Cố Niệm Chi sống không bằng chết tại nơi này.

 

Ở đây, tất cả mọi chuyện đều được ghi âm và ghi hình.

 

Có ai biết được nguyên nhân phía sau việc nhà bọn họ xảy ra chuyện đâu?

 

Phùng Nghi Sân chưa từng cho rằng gia đình mình làm sai điều gì. Cô ta rất đồng tình với email bí ẩn gửi thư cho cô ta, tiết lộ gia đình bọn họ đụng phải người không thể dây vào.

 

Nhưng rốt cuộc là đụng phải người nào thì cô ta vẫn chưa có manh mối.

 

Cô ta không dám dây vào nhân vật lớn, nên chỉ có thể tìm kẻ thấp cổ bé họng như Cố Niệm Chi để xả giận!

 

Cô ta có lòng tin rằng một tuần “bệnh nặng” của Cố Niệm Chi, nhất định do trúng kế của Phùng Nghi Hỷ. Chắc hẳn cô ả chơi quá đà với đàn ông, nên cần phải ở nhà nghỉ ngơi một tuần mới có thể đến trường.

 

Với một cô gái mồ côi không có người chống lưng, muốn dạy dỗ thì cứ dạy dỗ thôi. Có ai rảnh kêu oan thay cho một cô gái mồ côi chứ?

 

Còn về người giám hộ bà con xa trên danh nghĩa của Cố Niệm Chi, có lẽ người ta còn biết ơn cô ta vì giúp họ trút bỏ gánh nặng…

 

Ra khỏi trại tạm giam, Phùng Nghi Sân lên xe của anh Bưu. Dọc đường đi, cô ta không nói một lời nào.

 

Trở lại nơi ở của anh Bưu, cô ta thay đổi thái độ, chủ động quấn quýt không rời.

 

Đêm đó, cô ta sử dụng hết vốn liếng mình có để “hầu hạ” gã ta. Ngày hôm sau, anh Bưu suýt nữa không xuống nổi giường.

 

Sau lần này, anh Bưu hoàn toàn yên tâm về Phùng Nghi Sân, cũng kéo cô ta vào trong giới của mình.

 

Giới của anh ta hoạt động trong tối, có rất nhiều kẻ liều mạng.

 

Phùng Nghi Sân vừa xinh đẹp, vừa là phần tử trí thức. Khi cô ta cố ý qua lại với dân anh chị lăn lộn trong tầng lớp thấp nhất của xã hội, không ai có thể cưỡng nổi sức hấp dẫn của cô ta.

 

Hơn nữa, có anh Bưu làm chỗ dựa vững chắc, cô ta nhanh chóng có chỗ đứng trong giới của gã.

 

Có điều, cô ta rất chú ý chừng mực, đi sát ranh giới pháp luật, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện bất hợp pháp nào.

 

Muốn lách luật, phải cố gắng không để tay nhúng chàm!

 

Mới chuẩn bị chưa được mấy ngày thì vận may của cô ta đã tới.