Chương 527:
Trước tiên rút một ít máu Đậu Khanh Ngôn tiến hành xét nghiệm, sau đó tiêm thuốc đặc chế của mình vào tĩnh mạch cô ta, rồi nối các loại máy móc vào người cô ta để theo dõi tình hình cơ thể.Đến xế chiều, tình trạng của Đậu Khanh Ngôn đã ổn định lại, thành phần ma túy trong máu đã được giảm bớt xuống tới mức độ có thể khống chế.
Sau này, nếu như Đậu Khanh Ngôn bị cưỡng chế cai nghiện, có khả năng cô ta sẽ khôi phục khỏe mạnh bình thường được.Lúc buổi chiều Trần Liệt xem xét số liệu, tâm trạng vô cùng tốt, gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng, cười nói: “Nếu như Đậu Khanh Ngôn không dùng ma túy nữa, có lẽ sẽ không tái nghiện đâu. Nhưng mà Hoắc thiếu này, tôi phải thẳng thắn với anh, tôi vẫn ăn sái Cố Niệm Chi một chút đấy.”
Nói xong, anh ta thừa nhận chuyện đã dùng một chút xíu máu của Cố Niệm Chi pha loãng ra làm thuốc tiêm.
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời, dùng ngón tay gõ gõ trán, giọng nói hơi khàn đi: “Tôi đã nói rồi, không được phép có lần sau nữa. Những thuốc tiêm kia của cậu, biết điều thì nhanh chóng tiêu hủy đi. Nếu không, cậu đi vào tù mà làm thí nghiệm khoa học.”
Lần đầu tiên Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy, có một người bạn là quái nhân nghiện nghiên cứu khoa học đến mức cuồng nhiệt thế này, thật sự là cũng là một dạng gánh nặng.Trần Liệt khẽ mím môi, nhìn vào hòm thuốc tiêm của mình, mặc dù không hề tình nguyện, nhưng vẫn mở video trên điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng xem: “Anh xem đi, tôi tự mình tiêu hủy chúng nó đây.”
Trần Liệt đổ thuốc tiêm vào hộp chì, sau đó thêm vào các loại chất hóa học phá hỏng thành phần thuốc tiêm, cuối cùng cất đi mười lăm ngày, thuốc này sẽ không có tác dụng gì nữa.Hoắc Thiệu Hằng yên lặng nhìn Trần Liệt tiêu hủy tất cả thuốc tiêm, sau đó mới gật nhẹ đầu,
“Lần này cậu đã phá lệ, nợ tôi một ân tình, sau này nhớ trả đấy.”
“A? Từ lúc nào mà thành tôi nợ ơn của anh rồi hả?!” Trần Liệt kêu lên: “Là tôi giúp anh cứu người yêu cũ của anh mà! Anh không cảm kϊƈɦ, lại còn trách ngược tôi sao?”
“Tôi không có người yêu cũ.” Hoắc Thiệu Hằng quả quyết phủ nhận: “Cậu đừng có nói bậy bạ.”
“… Nói thật, Hoắc thiếu này, anh và Đậu Khanh Ngôn giả làm vợ chồng để thực thi nhiệm vụ, cũng đã ở cùng nhau nửa năm trời, hai người thật sự không… lâu ngày sinh tình sao?”
Bình thường Trần Liệt rất nhiều chuyện, lúc này cũng không nhịn được.Hoắc Thiệu Hằng không ngờ Trần Liệt lại hỏi như vậy, có khác nào đang chất vấn tố chất chuyên nghiệp của anh đâu. Bởi vậy, anh bèn thẳng thừng uy hϊế͙p͙ Trần Liệt không chút nể nang: “… Bác sĩ Diệp là đồng nghiệp lâu năm với cậu như thế, cô ấy có lâu ngày sinh tình với cậu không?”
Nghe anh hỏi vậy, mặt Trần Liệt tím đen, cứng cổ giận dữ nói: “Hoắc thiếu! Đánh người không đánh mặt! Anh nhớ cái mặt tôi đấy, tôi nhất định sẽ theo đuổi được bác sĩ Diệp! Anh chờ mà xem!”
“Tôi sẽ rửa mắt mong chờ.” Hoắc Thiệu Hằng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: “Cho nên, cậu nên chú tâm nhiều hơn tới chuyện theo đuổi bác sĩ Diệp vào, bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi.”
Hoắc Thiệu Hằng dập điện thoại, Trần Liệt trừng mắt nhìn điện thoại của mình, cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều đang đau đớn.Sau này không nên kiếm chuyện với Hoắc thiếu nữa, tùy tiện một câu thôi cũng có thể uy hϊế͙p͙ được anh ta, khiến anh ta khó chịu tới ăn không ngon ngủ không yên, hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà học tập nghiên cứu.
Hoắc Thiệu Hằng vừa dập điện thoại của Trần Liệt xuống, tiếng nói của người trực điện thoại lại vang lên: “Hoắc thiếu, Phó Bộ trưởng Tiết gọi điện thoại tới tìm anh.”
Hoắc Thiệu Hằng không muốn bị quấy rầy, chỉ thị cho người trực điện thoại: “Bảo ông ta để lại lời nhắn đi, tôi đang bận, không thể nhận điện thoại bên ngoài.”Ngày hôm nay, từ sáu giờ tối tin tức đã chính thức truyền đi, mãi cho tới ngày thứ ba trước khi phiên tòa xét xử Đậu Khanh Ngôn mở ra, liên tiếp có các cuộc điện thoại gọi cho Hoắc Thiệu Hằng để nói đỡ, toàn bộ các đường dây điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt như sắp nổ tung đến nơi.Bốn mươi tám tiếng đã qua, những vị khách bị giam giữ tại Cục tác chiến đặc biệt đều đã lục tục được thả về, chỉ có một số ít điện thoại có tín hiệu lạ là bị giữ lại tiếp tục quan sát.Kim Uyển Nghi không có bất cứ vấn đề gì, lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió.Vừa khéo lúc này Âm Thế Hùng lại rảnh rỗi, chủ động đưa cô ta ra ngoài, cười nói: “Luật sư Kim đi thong thả.”Kim Uyển Nghi đã biết thân phận của Âm Thế Hùng, bất mãn lườm anh ta một cái: “Anh Âm, rõ ràng là anh không tử tế, sao có thể lừa người khác như vậy được chứ?”
“Ha ha, do công việc cần phải thế thôi mà.”Âm Thế Hùng không giải thích thêm, vẫy vẫy tay với Kim Uyển Nghi rồi xoay người quay trở về.Kim Uyển Nghi khẽ cắn môi dưới, đi ra khỏi Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, phát hiện ra ông Kim, một trong những đối tác của Công ty Luật JD, cũng là bác họ xa của cô ta lại đang ngồi trên xe tới đón cô ta về.”Bác, sao bác lại đích thân tới đây?”
Kim Uyển Nghi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới trước xe.
“Lo cho cháu mà, mau vào đi.”
Cửa chiếc xe sang trọng kia được mở ra, Kim Uyển Nghi ngồi vào trong xe.Chiếc ô tô nhanh chóng khởi động rồi lao vút đi.
Triệu Lương Trạch đang đưa Bạch Sảng ra ngoài. Thấy Kim Uyển Nghi lên một chiếc xe sang trọng, mặt Triệu Lương Trạch không biến sắc, thản nhiên giơ tay lên vuốt tóc trán, tiện thể dùng đồng hồ chụp ảnh biển số chiếc xe kia.Bạch Sảng vẫn luôn rất im lặng, nhưng rõ ràng tâm trạng cũng không tệ lắm. Vừa nhìn thấy Triệu Lương Trạch, cô ta lập tức đỏ mặt. Dù đã từng làm Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao nhưng trước mặt Triệu Lương Trạch, cô ta lại bối rối luống cuống cả lên, không nói được một câu nghiêm chỉnh.Triệu Lương Trạch cư xử với cô ta vô cùng khách sáo, không ngừng xin lỗi: “Cô Bạch đừng để ý, lần này chỉ là vấn đề thủ tục thôi, sẽ không để lại bất cứ tiền án nào.”Lúc này Bạch Sảng mới nhoẻn miệng cười: “Không sao đâu.” Nói xong, cô ta lại im lặng.Triệu Lương Trạch nhìn quanh bốn phía một chút, hỏi: “Cô Bạch, trong nhà không có xe tới đón cô sao?”
“… Chắc là vẫn chưa tới chăng?”
Bạch Sảng tìm kiếm một phen, cũng không thấy xe của nhà họ Bạch, cô không khỏi hỏi: “Chị họ tôi không ra cùng sao?”
Người cô ta hỏi là Bạch Duyệt Nhiên.
“Chị cô là người cuồng công việc. Vừa mới được thả đã đi họp luôn cùng mấy người bên pháp chế rồi.” Triệu Lương Trạch cười hì hì nói: “Cô muốn gặp cô ấy sao?”
“Không cần, cứ để chị ấy làm việc đi.” Nhìn thấy Triệu Lương Trạch cười, vẻ ửng đỏ trên mặt Bạch Sảng càng đậm hơn.Triệu Lương Trạch cười nói với cô ta vài câu, chờ khi xe nhà họ Bạch tới, mới vẫy tay chào tạm biệt.Bạch Sảng ngồi trong xe, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Lương Trạch.Tâm trạng âm u, lo lắng từ lúc bố cô ta phản bội rồi chạy trốn ra nước ngoài ấy, cuối cùng cũng có một tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.