Chương 53: Vậy là có ý gì?
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm điện thoại, suy nghĩ xem Triệu Lương Trạch đến căn hộ của cô làm gì.
Điện thoại để trên bàn của Mai Hạ Văn bỗng vang lên, báo có tin nhắn mới.
Cố Niệm Chi vô thức liếc qua, thấy nội dung tin nhắn.
Là tin nhắn của Ngải Duy Nam gửi.
[Duy Nam]: “Lại đến ngày khó ở ấy, thật nhớ hồng trà gừng cậu tự làm năm xưa…”
Trong lòng Cố Niệm Chi sôi trào. Cô mím môi, đẩy điện thoại của Mai Hạ Văn ra xa một chút.
Chẳng mấy chốc, Mai Hạ Văn đã bê một mâm đồ ăn lớn đi tới, đặt xuống trước mặt Cố Niệm Chi, sau đó nhấc hai suất đồ ăn từ trên mâm xuống.
Cố Niệm Chi lặng lẽ cầm đũa ăn cơm.
Mai Hạ Văn ngồi bên cạnh cô, vừa ăn vừa nhìn sườn mặt của Cố Niệm Chi mà tủm tỉm cười.
Cố Niệm Chi xấu hổ, cầm đũa gõ vào bát của Mai Hạ Văn: “Ăn cơm của anh đi, nhìn gì mà nhìn?”
Đôi đồng tử sau cặp kính gọng vàng của Mai Hạ Văn chợt tỏa sáng, cậu ta cười nói: “Đương nhiên là nhìn em rồi.”
“Thôi đi, em đâu phải đồ ăn, anh nhìn em lúc ăn trưa làm gì?” Cố Niệm Chi cầm cốc sữa tươi mát lạnh lên, uống một hớp.
“Sắc đẹp của em có thể ăn được.” Mai Hạ Văn đưa bàn tay không cầm đũa ra nắm tay Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vội vàng giãy ra, “Đừng, em còn đang ăn cơm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, chuông điện thoại của Mai Hạ Văn lại vang lên.
Cậu ta lấy xem, kết quả là nhìn thấy tin nhắn trước đó của Ngải Duy Nam.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo vang một cách kiên nhẫn, nhưng Mai Hạ Văn không nghe máy, mà nhìn tin nhắn của Ngải Duy Nam đến ngẩn người. Trong lòng cậu không kìm được nhớ tới chuyện cũ xa xôi, ánh mắt dừng lại thật lâu trên chữ “hồng trà gừng“.
Cố Niệm Chi lấy làm lạ khi Mai Hạ Văn không nhận điện thoại, bèn hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai thế? Không muốn nghe thì tắt đi, tiếng chuông ồn quá.”
“À, Hội Sinh viên gọi tới.” Mai Hạ Văn hoàn hồn, nhận cuộc gọi.
Cậu ta nói qua loa vài câu với người gọi rồi cúp máy, sau đó mở Weibo trên điện thoại ra xem.
Cố Niệm Chi đã ăn cơm xong, thấy đồ ăn của Mai Hạ Văn còn thừa hơn phân nửa bèn hỏi: “Sao vậy? Ăn không vào à? Có phải Hội Sinh viên có việc không?”
“Đúng là Hội Sinh viên có việc, anh đưa em về trước nhé.” Mai Hạ Văn đứng lên, không muốn ăn nữa, đổ hết đồ ăn còn lại đi.
Lúc hai người đứng dậy rời khỏi canteen thì một người mặc chiếc váy ngắn mới nhất trong bộ sưu tập hè này của Chanel bước vào.
Cô gái này chính là Phùng Nghi Sân, chị của Phùng Nghi Hỷ.
Vừa thấy Cố Niệm Chi, Phùng Nghi Sân cười dịu dàng đi lướt qua.
Cô ta biết cậu con trai cao gầy nho nhã vẻ ngoài hơn người đang ôm vai Cố Niệm Chi. Đó là Mai Hạ Văn, lớp trưởng của em gái cô ta, con trai duy nhất của nhà họ Mai ở thành phố C, cũng là nhà giàu có mà nhà họ Phùng từng giao du nịnh bợ.
Hai người này lẳng lặng đi lướt qua, hoàn toàn không nhận ra cô ta.
Phùng Nghi Sân quay đầu lại, nhìn Mai Hạ Văn mở cửa chiếc Buick, để Cố Niệm Chi ngồi vào.
“Nghi Sân, đang nhìn gì thế?” Bạn cùng phòng của Phùng Nghi Sân dõi theo ánh mắt cô ta, bèn trông thấy Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn, “Kia là đôi trai tài gái sắc năm tư trong trường đại học của chúng ta đấy.”
“Bọn họ đang yêu nhau?” Phùng Nghi Sân dời mắt, ngồi trên tầng hai của canteen số ba với bạn cùng phòng.
“Yêu nhau hình như được hơn một tháng rồi? Cậu cũng là người từng trải, năm cuối nào chẳng vậy. Dễ thành đôi cũng dễ chia tay!”
Phùng Nghi Sân và bạn cùng phòng tốt nghiệp vào năm nay, cả hai đều là nghiên cứu sinh năm thứ ba thạc sĩ khoa Luật của đại học C.
Lúc này, nghe bạn cùng phòng tôn sùng đôi Mai Hạ Văn và Cố Niệm Chi, Phùng Nghi Sân rất coi thường.
“Trai tài gái sắc?” Cô ta cười quái đản, “Gái dâm thì có.”
“Cậu nói gì vậy?” Bạn Phùng Nghi Sân đang mải xem thực đơn, không nghe cô ta nói gì.
“Không có gì, tớ đang khen bọn họ.” Phùng Nghi Sân vừa cười vừa nói: “Chúng ta qua bên kia ăn cơm đi.”
Bạn cùng phòng vẫn chưa muốn kết thúc chủ đề này, sau khi tìm chỗ ngồi xong lại hào hứng buôn tiếp: “Đúng vậy, tớ nghe nói Giáo sư Hà Chi Sơ nổi tiếng đại học B đã nhận Cố Niệm Chi làm nghiên cứu sinh. Tiếc cho em gái cậu thật đấy, nếu không phải em gái cậu xảy ra chuyện thì rõ ràng suất đó là của em cậu.”
“Cậu nói cái gì?” Phùng Nghi Sân ngẩng phắt lên, đôi mắt hạnh híp lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: “Không phải Cố Niệm Chi đã bỏ lỡ buổi phỏng vấn sao?”
Hà Chi Sơ nổi tiếng ghét người đến muộn, sao có thể nhận Cố Niệm Chi chứ?
“Đúng là đã bỏ lỡ, nhưng nghe nói cô ấy bị bệnh nặng, có giấy khám của bác sĩ, nên Giáo sư Hà cho cô ấy cơ hội phỏng vấn lần hai.”
“Tin này là thật sao?” Giọng của Phùng Nghi Sân vô cùng trầm thấp, gần như chạm đáy.
Bạn cùng phòng kinh ngạc nhìn cô ta: “Thật mà! Cậu không tới khoa à? Ở đó có dán danh sách trúng tuyển.”
Phùng Nghi Sân hoàn toàn chẳng còn tâm trí đâu mà ăn uống nữa.
Cô ta gẩy hạt cơm trong bát, đứng lên nói: “Tớ còn có việc, đi trước đây.” Dứt lời, cô ta rời khỏi canteen số ba mà không quay đầu lại.
“Chậc, tự nhiên dở chứng gì thế! Vẫn tưởng mình là cô chiêu chắc…” Bạn cùng phòng của Phùng Nghi Sân bất mãn lầm bầm sau lưng cô ta.
…
Lại đến cuối tuần.
Cuối tuần này, Cố Niệm Chi vốn không định về căn hộ ở khu Phong Nhã.
Vì Trần Liệt nói cô khỏi hẳn rồi, không cần khám nữa, mà nghe nói Hoắc Thiệu Hằng đã rời khỏi thành phố C.
Một mình cô về căn hộ trống trải đó cũng có nghĩa lý gì đâu?
Nhưng từ khi nhận điện thoại của Triệu Lương Trạch về chiếc áo ngủ vào hôm thứ Năm, cô lại thấy hơi thấp thỏm, suốt ngày chỉ nghĩ xem tại sao anh ta lại tìm ra áo ngủ của mình.
Hơn nữa, sau bữa cơm trưa ngày thứ Năm, dường như Mai Hạ Văn có việc bận bên Hội Sinh viên, thời gian ở bên cô ít hơn. Vừa hay cô cũng có thể tranh thủ về một chuyến!
…
Cố Niệm Chi vội vã trở về căn hộ của mình, vừa liếc mắt đã nhận ra sự thay đổi.
Cô lao vào phòng của Hoắc Thiệu Hằng, phát hiện nơi đó trống hoác, tất cả đồ đạc của anh đều biến mất như bị ăn trộm.
Phòng tắm được dọn dẹp sạch sẽ như hàng mẫu ở cửa hàng, hoàn toàn không có dấu vết người ở.
Cô đi lên thư phòng ở tầng trên, xem thử phòng gym và phòng súng, hễ là đồ của Hoắc Thiệu Hằng đều biến mất, còn đồ của cô vẫn y nguyên, trừ chiếc áo ngủ dưới gối, nhưng thật ra nó cũng là của Hoắc Thiệu Hằng…
Nếu có trộm thật thì tên trộm này đúng là trộm vặt.
Trong lòng cô hiểu rõ chuyện này, chắc chắn không phải trộm gây ra. Lại nhớ đến cuộc điện thoại ngày đó của Triệu Lương Trạch, cô đã hiểu ra tất cả.
Cố Niệm Chi ôm tay, tựa lưng vào cửa phòng tập súng, sau đó trượt xuống, vùi mặt giữa hai đầu gối.
Cánh cửa sau lưng cô được làm từ gỗ cách âm, bên ngoài còn bọc thêm lớp da trâu dày màu đen, trên cửa đóng hơn mười chiếc đinh đồng màu đen, toát lên đẳng cấp sang trọng.
Dựa vào cánh cửa tối màu sừng sững ấy, Cố Niệm Chi cô đơn càng thêm nhỏ bé hơn.
Cô ôm đầu gối ngồi ở đó suốt một buổi tối, đầu óc trống rỗng, trái tim như bị người ta khoét đi.
Lần này, cô thật sự tin rằng Hoắc Thiệu Hằng muốn phủi sạch mọi quan hệ với mình.
Quên đi thôi, qua nửa năm nữa cô sẽ tròn mười tám tuổi, người giám hộ như Hoắc Thiệu Hằng cũng hết trách nhiệm rồi!
Ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng vì sao anh không thể rõ ràng một lời với cô?
Đã thế, anh nhân lúc cô không ở đây để lặng lẽ dọn hết đồ đạc, vậy là có ý gì?
Chú Hoắc đâu phải kiểu người như vậy?
Rốt cuộc là thế nào?
Khi mặt trời ló rạng, Cố Niệm Chi mới mím môi, từ từ ngẩng đầu lên. Căn phòng u tối chợt ngập tràn ánh nắng, theo đó mọi thứ trước mắt cô dần trở nên rõ ràng hơn.
Lại một ngày mới.
Ngồi cả một đêm khiến đôi chân cô cứng ngắc tê rần, cô lấy tay xoa chân mình, vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy chuông điện thoại vang lên.