Chương 510:
Triệu Lương Trạch lộ ra vẻ mặt giật mình và buồn cười rất đúng mực, ý cười lấp lóe trong ánh mắt, vẻ đùa cợt hiện ra hết sức rõ ràng.
Thật ra anh ta và Hà Chi Sơ cũng không phải người xa lạ gì. Bởi vì Cố Niệm Chi, hai người đã gặp nhau khi ở Mỹ, có chút giao thiệp với nhau.
Nhưng mà lúc đó, Triệu Lương Trạch có thân phận là người giám hộ của Cố Niệm Chi, đối với Hà Chi Sơ vô cùng khiêm tốn lễ phép, làm gì có cái vẻ xem thường như hiện tại chứ?
Hà Chi Sơ ngồi thẳng người, hừ lạnh một tiếng, “Tôi lại quên mất nhỉ, loại người như các anh, giỏi nhất là ngụy trang chính mình, không chỉ lừa người khác xoay vòng vòng, mà có đôi khi chính bản thân các anh cũng bị mình lừa đúng không?”
Triệu Lương Trạch cứng họng.
Anh ngẩng đầu nhìn Hà Chi Sơ, tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình, còn nói thêm, “Giáo sư Hà, đề nghị anh trả lời câu hỏi của tôi. Nếu như không trả lời, hậu quả thế nào, chắc không cần tôi phải nhắc đâu đúng không?”
“Hà Chi Sơ.” Hà Chi Sơ đan hai tay vào nhau, đặt lên trêи chiếc bàn dài trước mặt, “Chẳng phải anh đã biết tôi rồi sao?”
“Công là công, tư là tư, mong Giáo sư Hà phối hợp.” Triệu Lương Trạch nghiêm túc ghi chép lại.
Thật ra, trong phòng thẩm vấn này được quay phim và ghi âm tất cả các góc độ, bất kể Hà Chi Sơ nói gì cũng sẽ đều bị ghi lại, nhưng Triệu Lương Trạch lại đang dùng laptop của mình để ghi âm và ghi hình luôn.
Hà Chi Sơ cụp mắt xuống, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh kia đang dâng trào những cảm xúc mà người ngoài không nhìn ra, “Tôi có quốc tịch Mỹ, tới Đế quốc Hoa Hạ của các anh, là do được đại học B mời tới để làm giáo sư. Chẳng phải anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi sao? Cô ấy đỗ nghiên cứu sinh của tôi, làm sao anh có thể không biết được nhỉ?”
Triệu Lương Trạch khẽ gật đầu, “Vậy xin hỏi, Giáo sư Hà có quan hệ thế nào với Đậu Khanh Ngôn? Anh tiếp xúc với cô ta từ bao giờ? Cô ta đột nhiên về nước là vì nguyên nhân gì?”
Hà Chi Sơ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, trong đôi mắt hoa đào sóng sáng lóe lên vẻ trào phúng, “Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Đậu Khanh Ngôn. Cô ta là đương sự của trợ lý của tôi. Có lời gì, anh cứ hỏi trợ lý của tôi là được.”
“Trợ lý của anh? Anh nói là Ôn Thủ Ức sao?” Triệu Lương Trạch lật sổ ghi chép ra xem, “Ừm, lát nữa sẽ hỏi đến cô ta. Nhưng anh nói anh không có bất cứ quan hệ nào với Đậu Khanh Ngôn, anh không cảm thấy lời này quá sỉ nhục trí thông minh của chúng tôi sao?”
“Anh Triệu, là một luật sư ưu tú, tức là phải có đủ năng lực để sỉ nhục trí thông minh của người khác. Không thế thì kiện cáo thế nào được?”
Hà Chi Sơ dõng dạc nói rồi quay đầu nhìn quanh phòng thẩm vấn, ánh mắt chậm rãi tập trung vào một mặt tường ngăn ở bên cạnh.
Nếu như anh ta không nhìn nhầm thì bức tường này có một đặc điểm, đó là người đối diện có thể nhìn thấy bọn họ bên này, còn bọn họ lại không thấy được mọi thứ trong phòng đối diện.
Có lẽ lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đang an vị trong căn phòng đó nhìn chằm chằm sang bên đây rồi…
Khóe miệng Triệu Lương Trạch giật giật hai lần, cảm thấy cái dáng vẻ kia của Hà Chi Sơ cực kì gợi đòn. Thế nhưng, khi khóe miệng Hà Chi Sơ hơi nhếch lên để trào phúng người khác, sau đó lên cái tới khóe mắt, cái nhìn nghiêng nghiêng kia của anh ta trông lại rất quen.
“Giáo sư Hà, thứ cho tôi nói thẳng, Ôn Thủ Ức là trợ lý của anh, nói cách khác, anh là ông chủ của cô ấy. Chuyện cô ấy làm anh lại không biết sao? Cô ấy phạm tội gì, anh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Anh nói thế là sai rồi.” Hà Chi Sơ rướn người lên, nhún vai nói, “Mặc dù Ôn Thủ Ức là trợ lý của tôi, nhưng tôi không phải là ông chủ của cô ấy. Chủ của cô ấy là Viện luật của Đại học Harvard, là khoa Luật của đại học B và cả Văn phòng Luật sư của Mỹ nữa. Ở trong trường, tôi với cô ấy là quan hệ cấp trêи cấp dưới, nhưng khi làm luật sư trong Văn phòng Luật, Ôn Thủ Ức là một luật sư độc lập hoàn toàn đủ điều kiện. Cô ấy nhận vụ kiện nào, không liên quan gì tới tôi.”
Không ngờ anh ta lại chối bỏ sạch trách nhiệm như thế.
Triệu Lương Trạch nhíu mày, thầm nghĩ hẳn là nên để Âm Thế Hùng hoặc Cố Niệm Chi tới thẩm vấn Hà Chi Sơ mới đúng.
Tài ăn nói của tên này quá tốt, lại còn là luật sư giỏi nữa, người thường căn bản không thể nào đấu lại được.
Trong lúc anh đang trầm ngâm, Hà Chi Sơ đầy vẻ không lo lắng, băn khoăn gì, dời ánh mắt khỏi bức tường ngăn kia, nhìn thẳng về phía Triệu Lương Trạch trước mặt, ánh mắt nghiêm lại, giọng điệu cũng thay đổi rất nhiều, “Ngược lại, tôi cũng thật sự muốn hỏi anh Triệu một chút, Niệm Chi ở đây từ năm mười hai tuổi tới mười tám tuổi, các anh đối xử với cô ấy thế nào? Có phải mỗi ngày đều thẩm vấn thế này không? Có phải đã tẩy não cô ấy rồi không? Có tiến hành tra tấn và tàn phá tinh thần cô ấy không?”
Triệu Lương Trạch thoáng sửng sốt, vô thức phản bác, nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Niệm Chi, đề nghị anh đừng nói lảng sang chuyện khác.”
“Nếu đã như vậy, tôi không còn gì để nói nữa.” Hà Chi Sơ dứt khoát không nói, “Trừ phi các anh gọi Thiếu tướng Hoắc tới nói chuyện với tôi, hoặc là gọi Niệm Chi tới đây, nếu không, các anh đừng mong hỏi được tôi bất cứ điều gì. Còn nữa, các anh chờ hàm luật sư của tôi đi.”