Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 500




Chương 502:

 

“Cũng được, tôi đang muốn đi thăm thú xem hoàn cảnh mà Cố Niệm Chi lớn lên như thế nào đây.”

 

Không ngờ Hà Chi Sơ lại không có chút phản kháng nào, đi theo lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng ra xe to ở bên ngoài.

 

Các vị khách khác thấy Hà Chi Sơ không phản kháng cũng đành phải ngoan ngoãn lên xe.

 

Tiệc tết Nguyên đán trong dinh thự Thủ tướng cứ thế kết thúc bằng việc các vị khách đều bị mời tới Cục tác chiến đặc biệt để “hỗ trợ điều tra”. Chuyện này nhất thời trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất ở Đế đô trong dịp năm mới này.

 

***

 

Cố Niệm Chi trợn mắt nhìn màn hình điện thoại trong tay đã đen ngòm, phát hiện ra chân mình đã mềm nhũn.

 

Cô vịn vào mép giường ngồi lên trêи tấm thảm lông cừu mềm mại trước giường, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.

 

Qua một lúc thật lâu, cô mới gọi một cú điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng vừa ngồi xe từ dinh thự Thủ tướng trở về. Thấy cô gọi tới, anh nhận điện thoại rất nhanh, giọng điệu vô cùng bình thản, thư giãn, thoải mái, ổn định, “Niệm Chi, có chuyện gì sao?”

 

Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, giống như vừa uống được một viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh vậy, trái tim vừa chìm xuống vực sâu đã nhanh chóng sống lại, “Hoắc thiếu… Em vừa mới xem được video trong dinh thự Thủ tướng…”

 

“… Em xem rồi à? Ai cho em xem?” Hoắc Thiệu Hằng bước từ trong xe ra, lông mày hơi cau lại, trông còn có vẻ nghiêm trọng hơn cả vừa rồi đích thân đi bắt người nữa.

 

Cố Niệm Chi nhìn điện thoại của mình, “Em không biết, có người gọi điện thoại tới cho em. Em thấy là số của Cục tác chiến đặc biệt thành phố C nên em nhận, kết quả là chia sẻ video…”

 

“Số điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C sao?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Xem ra là có người thật sự không thể chờ đợi được nữa.” Không ngờ vẫn còn có cá lọt lưới.

 

Anh dừng một chút rồi nói, “Em đừng đi đâu, anh tới gặp em.”

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, cất điện thoại đi, hai tay ôm đầu gối, ngồi trêи tấm thảm trước giường không nhúc nhích.

 

Khi Hoắc Thiệu Hằng bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đang vô cùng lo sợ và hoang mang này của Cố Niệm Chi, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, “Em sao thế?”

 

Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn anh, “Hoắc thiếu, hiện tại mọi người đều biết rồi…”

 

Những bức ảnh đó vốn đã khiến cho lòng cô vô cùng khó chịu rồi, cho nên, ngay từ đầu cô đã đoạt lại từ tay Đậu Khanh Ngôn, chính là vì không muốn cho ai trông thấy.

 

Thật không ngờ, cô cướp điện thoại của Đậu Khanh Ngôn, nhưng người ta vốn đã chuẩn bị một phần khác rồi, cho nên… cuối cùng chuyện này vẫn bị công khai sao?

 

Vừa nghĩ tới chuyện có nhiều người xem cảnh thân mật của Hoắc Thiệu Hằng với Đậu Khanh Ngôn như vậy, kể cả có là giả, cô cũng bị kϊƈɦ động tới phát điên…

 

“Biết thì đã sao?” Hoắc Thiệu Hằng vuốt vuốt mấy lọn tóc tán loạn của cô, “Em cho rằng anh sẽ thật sự lấy cô ta sao?”

 

Cố Niệm Chi vội lắc đầu, cô biết Hoắc Thiệu Hằng không phải là người dễ bị uy hϊế͙p͙, nhưng mọi chuyện bị công khai rộng rãi với quy mô lớn như thế này, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

 

“Vậy anh… định lúc nào làm sáng tỏ?” Cố Niệm Chi túm lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, sốt ruột hỏi, “Anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, đúng không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đã từng nói với cô, những bức ảnh đó là ảnh đạo cụ để làm nhiệm vụ, không phải là thật.

 

Chỉ cần anh công khai sự thật này ra, nhà họ Đậu sẽ không có cách nào dùng những bức ảnh đó để tạo áp lực dư luận mà ép anh, không phải sao?

 

Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không lập tức nói gì, anh nhìn cô thật sâu, hai tay dùng lực kéo cô từ trêи tấm thảm đứng dậy, cùng cô ngồi xuống ghế xô-pha đôi ở cạnh giường.

 

“Niệm Chi, sai phạm của Đậu Khanh Ngôn không phải là sai phạm bình thường, anh đã xin lệnh bắt cô ta từ Tòa án quân sự.” Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhưng chuyện này, em cần phải chuẩn bị tâm lý.”

 

“Chuẩn bị tâm lý cái gì cơ?” Cố Niệm Chi càng không hiểu hơn, hai mắt cô trợn tròn cả lên, “Cô ta phạm tội, sao em lại phải chuẩn bị tâm lý?”