Chương 499:
Triệu Lương Trạch hiểu ngay ý của Hoắc Thiệu Hằng. Lần này, anh nhất quyết không thừa nhận tính chân thực của những bức ảnh kia, cho dù là thật thì hiện giờ cũng phải một mực coi nó là giả. Nếu không, mọi chuyện sẽ không phải chỉ đơn giản là ngụy tạo chứng cứ nữa, bởi vì chuyện này dính dáng đến vấn đề thân phận các thành viên Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đang ở nước khác. Một khi bại lộ, họ sẽ không có cách nào đảm bảo được cho sự an toàn của những người đó.
Tâm trạng Triệu Lương Trạch bình tĩnh hẳn xuống, nghiêm túc trả lời: “Vâng, thưa Thủ trưởng!”
Triệu Lương Trạch nhanh chóng gửi hết chỉ lệnh của Hoắc Thiệu Hằng xuống dưới.
Chuyện cắt mạng là chuyện Triệu Lương Trạch phụ trách, các chương trình đều đầy đủ, chỉ loáng cái là anh ta đã khởi động xong chương trình phong tỏa, đồng thời thiết lập hoàn hảo hệ thống tường lửa, có thể ghi lại bất kỳ IP nào có ý đồ vượt tường.
Chuyện đi tới Tòa án quân sự xin lệnh bắt vốn nên là do Âm Thế Hùng phụ trách, nhưng lúc này anh ta đang ở hiện trường tại dinh thự Thủ tướng, Hoắc Thiệu Hằng đành để cho một người thư ký đời sống khác có thân phận được bảo mật đi xin lệnh bắt giữ.
Dựa theo cấp bậc quân hàm, Hoắc Thiệu Hằng có bốn người thư ký đời sống, hai người công khai là Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, ngoài ra còn có hai người thư ký đời sống khác được bảo mật về thân phận, xưa nay chưa bao giờ lộ diện công khai.
Dù lần này đi tới Tòa án quân sự xin lệnh bắt giữ, anh ta cũng ngụy trang thân phận.
Mặc dù đã tám chín giờ tối mùng Một tết Nguyên đán, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn lấy được lệnh bắt giữ từ Tòa án quân sự rất nhanh.
Khi lệnh bắt giữ được đưa tới tay Hoắc Thiệu Hằng, anh đã mặc sẵn quân phục và ngồi vào trong xe chuyên dụng chống đạn rồi.
Cục tác chiến đặc biệt điều động một trăm cảnh sát quân sự, cộng thêm một trăm lính cảnh vệ của Hoắc Thiệu Hằng, dùng bốn chiếc Hummer lớn, khí thế bừng bừng đi về dinh thự Thủ tướng.
Đêm mùng Một tết Nguyên Đán ở Đế đô, thời tiết vô cùng lạnh giá, gần như hà hơi ra là đóng băng.
Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục cấp tướng, đeo găng tay, lẳng lặng nhìn dinh thự Thủ tướng đang ngày càng gần trước mặt.
Khi sắp tới hẻm Cây Liễu, những cảnh sát phụ trách kiểm soát an ninh và mật vụ thường phục đã ngăn cản xe quân đội của họ lại.
Nhưng không chờ những người kia kịp nói gì, cảnh sát quân sự và lính cảnh vệ vũ trang đầy đủ của Hoắc Thiệu Hằng ở trong xe đã tiếp quản toàn bộ việc duy trì trị an ở quanh dinh thự Thủ tướng, bao vây hết cả dinh thự lại.
Những cảnh sát và mật vụ thường phục trước đó lập tức được đưa lên xe quân đội, tống về khu giam giữ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt, tạm giam vài ngày.
“Hoắc thiếu, bọn họ không phục, đang hỏi là sẽ bị giam mấy hôm…”
Triệu Lương Trạch có chút bất an báo cáo với Hoắc Thiệu Hằng.
“Không cần để ý tới bọn họ. Chờ người của chúng ta ở Ý và Bắc Ailen rút về toàn bộ cũng chính là lúc thả bọn họ về nhà.” Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói, phất tay ra hiệu, “Hiện giờ đi vào dinh thự Thủ tướng, ngoại trừ việc bắt giữ Đậu Khanh Ngôn, tất cả mọi người trong dinh thự Thủ tướng đều phải đưa đi. Thủ tướng và phu nhân Thủ tướng có thể giam lỏng ở dinh thự. Những người khác, đưa tất tới Cục tác chiến đặc biệt.”
“Hoắc thiếu, lần này anh thật sự muốn đắc tội với tất cả mọi người sao?”
“Không làm như thế, cậu có thể đảm bảo những người đó sẽ không để lộ bí mật sao?” Hoắc Thiệu Hằng không để lộ bất cứ cảm xúc gì, vừa xuống xe vừa nói: “Cứ nói là tôi nghi ngờ trong số bọn họ có gián điệp nước khác, cần cùng chúng ta về Cục tác chiến đặc biệt để điều tra.”
Lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt có giấy phép và lệnh khám xét, chỉ bằng sự nghi ngờ đơn phương cũng có thể triển khai hành động như thường.
Đây là quyền lực mà Quốc hội giao cho Cục tác chiến đặc biệt.
Đương nhiên, nếu như Cục tác chiến đặc biệt cố ý thêu dệt tội danh, hãm hại người khác, Quốc hội cũng có thể chất vấn vạch tội, hủy bỏ đặc quyền của lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt. Có điều, nếu muốn định tội lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt thì vẫn phải thông qua Bộ Quốc phòng và Tòa án quân sự, đây coi như là kết quả của việc hai bên kiềm chế nhau một cách cân bằng.
“Rõ!”
Triệu Lương Trạch lập tức đi phía trước dẫn đường, dẫn một bộ phận cảnh sát quân sự và lính công vụ đi tới dinh thự Thủ tướng.
Trong đại sảnh ở dinh thự Thủ tướng lúc này đang vô cùng bình yên, vui vẻ, tiếng cười nói vang khắp phòng. Bữa tiệc đã lên tới cao trào, chiếc bàn dài phục vụ tiệc buffet đã được đưa đi, phòng khách lại trở thành một sàn nhảy rộng lớn, ánh đèn tối dần, mọi người chuẩn bị bắt đầu khiêu vũ.
Đúng lúc này, cửa dinh thự bị người đẩy ra rầm một tiếng, lực đẩy cửa quá lớn khiến cho hai cánh cửa gỗ lim cũng bị đẩy đổ xuống mặt đất.
“Ai mà to gan vậy?!”