Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 489




Chương 491:

 

Tiếng động ở thế giới bên ngoài theo nhau ập tới, Đậu Khanh Ngôn vẫn đang kể với cô về những ký ức tươi đẹp với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cố Niệm Chi nghe thấy giọng nói của mình lạnh lùng hỏi cô ta: “Chị và Hoắc thiếu tốt đẹp như vậy mà tại sao không tiếp tục ở bên nhau nữa?”

 

Đậu Khanh Ngôn giật mình, “Vì sao không ở bên nhau nữa à?”

 

Cô ta lặp lại câu nói này, nhíu chặt mày, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Ôi, vì hiểu lầm mà bọn chị chia tay, em không hiểu đâu…”

 

“Chị không nói thì dĩ nhiên em không hiểu rồi.” Giọng nói của Cố Niệm Chi cực kì trong trẻo mà lạnh lẽo, “Có điều, chị cũng không cần nói với em, chỉ cần giải thích rõ với Hoắc thiếu là được.”

 

“Không thể giải thích rõ được.” Đậu Khanh Ngôn lắc đầu, tỏ vẻ không có cách nào, “Em thật sự không thể hiểu được đâu, giữa bọn chị… Ôi, hiểu lầm đúng là không thể giải thích được rõ ràng… Hơn nữa giải thích rõ thì sao? Chị yêu anh ấy như vậy, tại sao còn cần chị giải thích chứ?”

 

“Em nghĩ không có hiểu lầm nào là không thể giải thích được cả.” Cuối cùng bình giấm trong lòng Cố Niệm Chi đã ủ xong rồi, cô không nhịn được bèn chế nhạo Đậu Khanh Ngôn, “Nếu chị cảm thấy không thể giải thích được, có khi nó vốn không phải là hiểu lầm thôi. Hoặc cũng có thể là do khả năng diễn đạt của chị có vấn đề, IQ thấp bẩm sinh, có uống thuốc cũng không chữa được, việc này thì không đúng là chẳng còn cách nào cả.”

 

Dường như Đậu Khanh Ngôn chưa từng nghe ai nói năng như vậy với mình bao giờ nên sửng sốt một lát mới nhíu mày nói: “Sao em lại nói chuyện kiểu như thế? Cái gì gọi là IQ thấp bẩm sinh?”

 

“IQ thấp bẩm sinh là tên gọi trong Y học, còn nói một cách dân dã là thiểu năng trí tuệ.” Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên từ trong đáy lòng, cháy hừng hực trong đôi mắt. Cô nắm chặt hai bàn tay, kiềm chế sự kϊƈɦ động đến mức muốn đánh mạnh vào mặt Đậu Khanh Ngôn một cái của mình, giọng nói của cô lạnh lẽo đến thấu xương giống như được ngâm trong đầm nước lạnh cả nghìn năm rồi vậy: “Thiểu năng trí tuệ, bây giờ chị nghe đã hiểu chưa?”

 

“Chưa nghe bao giờ.” Đậu Khanh Ngôn càng nhíu mày chặt hơn, khẽ lắc đầu, “Thôi bỏ qua đi, em còn ít tuổi quá, cũng không nói rõ được với em những chuyện này.”

 

“Sao mà không nói rõ được?” Cố Niệm Chi đưa tay ra với Đậu Khanh Ngôn, “Đưa điện thoại của chị cho tôi, tôi có vài lời muốn hỏi chị.”

 

Đậu Khanh Ngôn cảm thấy thái độ của Cố Niệm Chi có chút thay đổi, liền giật mình, đưa luôn điện thoại cho cô ấy, mỉm cười nói: “Em gái đáng yêu muốn hỏi chị chuyện gì nào?”

 

Giọng nói của cô ta nghe buồn nôn đến mức Cố Niệm Chi nổi hết da gà. Khóe miệng cô khẽ giật, cô cầm lấy điện thoại của Đậu Khanh Ngôn, xem tiếp những bức ảnh kia, hỏi: “Đây là ảnh chụp từ sáu, bảy năm trước à?”

 

“Ừ, em nhìn trêи ảnh còn có ngày đấy.” Đậu Khanh Ngôn ghé đầu vào sát tay Niệm Chi để nhìn những cái ảnh kia, lại thở dài lần nữa nói: “Không thể ngờ được khi đó bọn chị tốt đẹp như vậy, sao lại đến nỗi mỗi người một ngả như ngày hôm nay chứ?”

 

Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, nhìn kĩ những bức ảnh kia một lần nữa, nhận ra những bức ảnh này không có địa chỉ, đành phải miễn cưỡng tập trung vào chi tiết, lại hỏi tiếp: “Hồi đó hai người ở đâu vậy? Nhìn phong cảnh nơi này rất đẹp đấy chứ…”

 

Đậu Khanh Ngôn lấy cánh tay khẽ cọ vào cạnh tai, mỉm cười nói: “Ở thành phố C, em đã từng đến chưa?”

 

“À, tôi vẫn sống ở thành phố C mà, mới vừa tới Đế đô thôi.” Cố Niệm Chi nhìn chăm chú một chút những bức ảnh kia, lại hỏi: “Chị chắc chắn là ở thành phố C chứ? Chỗ hai người ở chung ấy?”

 

Dáng vẻ của Đậu Khanh Ngôn như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, giọng nói dừng một chút, sửa lại lời nói: “À, chị nhớ nhầm rồi, hình như không phải ở thành phố C, nhưng cụ thể là ở đâu thì em đừng hỏi, dù sao em cũng chưa từng đến đâu.”

 

Cố Niệm Chi cười ha ha hai tiếng, “Vậy sao? Thật không? Tôi hỏi lại một lần nữa, có thật là chị đã từng sống chung với Hoắc thiếu không? Hai người đã từng có quan hệ yêu đương sao?”

 

“Chị lừa em làm cái gì chứ? Bọn chị không chỉ yêu nhau, mà đã từng là vợ chồng chưa cưới ấy chứ.” Đậu Khanh Ngôn không kiên nhẫn được nữa, giơ tay lên, “Trả điện thoại cho chị.”

 

“Không trả.” Cố Niệm Chi cầm điện thoại đứng bật dậy từ ghế xô-pha, lùi đến bên cạnh một chậu hoa xanh cao bằng thân người ở cạnh ghế xô-pha, “Chị Đậu, chị nói dối tôi có thể bỏ qua được, nhưng lại dám trắng trợn bịa đặt về Hoắc thiếu trước mặt tôi. Có phải chị thật sự bị thiểu năng trí tuệ không, hay là cố tình không muốn sống nữa?”

 

Đậu Khanh Ngôn sững sờ, lúc này cô ta mới cảm nhận được sự tức giận và ghen tuông nồng nặc trêи người cô bé này: “Hóa ra lời bọn họ nói đều là thật, tôi còn tưởng họ đồn đại vô căn cứ chứ.”

 

“Tôi không cần biết người khác nói với chị chuyện gì, dù sao kẻ nào nói sau lưng người khác cũng đều là những kẻ tiểu nhân không dám lộ mặt ra ngoài ánh sáng. Nếu chị muốn tin lời bọn họ thì cũng chẳng trách được chị bị người ta bán đứng mà còn ngồi đếm tiền hộ người ta nữa.” Cố Niệm Chi cực kì có ác cảm với Đậu Khanh Ngôn. Mặc dù miệng lưỡi cô cứng rắn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết, những bức ảnh này thật sự đã đả kϊƈɦ cô, cũng làm cô đau lòng vô cùng.

 

Dù cô tin chắc rằng những bức ảnh này còn có nguyên nhân khác, không giống như Đậu Khanh Ngôn nói, nhưng cô vẫn cảm thấy đau khổ, khó chịu đến mức gần như không thể hít thở nổi.

 

Nhưng việc cần làm lúc này không phải là giở tính cáu kỉnh trẻ con ra, mà là phải đánh trả cái người Đậu Khanh Ngôn không biết trời cao đất dày là gì này!