Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 483




Chương 485:

 

Ở phía bên này, nhân viên bên cạnh Hà Chi Sơ đi trước mở đường, giúp anh ta tách khỏi đám người, đi thẳng một mạch đến trước mặt Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn anh ta, đang định mở miệng chào hỏi thì Hà Chi Sơ đã giành nói trước, “Niệm Chi, chúc mừng năm mới!” Sau đó, anh ta ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng không nói câu nào ở bên cạnh, điềm đạm hỏi: “Niệm Chi này, đây cũng là người giám hộ của em sao?”

 

Anh ta chủ động đưa tay cho Hoắc Thiệu Hằng: “Nghe danh đã lâu, tôi họ Hà, là thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh Thạc sĩ của Niệm Chi ở trường Đại học B. Năm ngoái, khi Niệm Chi cùng tôi đến Quốc hội Mỹ thực tập nửa năm, con bé vẫn thường xuyên nhắc đến người giám hộ của mình. Hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường chút nào, chẳng trách con bé lại ngưỡng mộ anh như vậy.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, chậm rãi đưa tay ra, làm tư thế bắt tay với Hà Chi Sơ. Có điều, khi tay còn chưa chạm vào tay Hà Chi Sơ, Hoắc Thiệu Hằng đã rụt tay lại, thuận thế đặt ở sau lưng Cố Niệm Chi, ôm hờ vào eo cô, khẽ gật đầu với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà đức cao vọng trọng, là tấm gương sáng cho người khác. Niệm Chi có một người thầy như anh, nhất định cô ấy sẽ có thành tích tốt trong học tập, sau này có thể thể hiện được bản lĩnh trong giới pháp luật.”

 

Đức cao vọng trọng ư? Là tấm gương sáng cho người khác ư? Đây là đang vạch ra một sợi chỉ đỏ, không cho phép anh ta vượt qua sao?

 

Hà Chi Sơ thầm cười lạnh trong lòng, ngẩng đầu lên nói một cách thân mật với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, em không giới thiệu với thầy một chút xem người giám hộ này của em tên là gì à?” Vừa nói, anh ta vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Lương Trạch đang đứng chếch sau lưng Hoắc Thiệu Hằng: “Tôi nhớ hình như anh cũng là người giám hộ ở Mỹ đúng không nhỉ? Còn có một người nữa, hình như tôi cũng gặp rồi…”

 

Cố Niệm Chi bị bối rối bởi một chuỗi những lời nói vô cùng kín kẽ của Hà Chi Sơ, sau một lúc, cô mới nói: “Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà ạ!” Sau đó, cô lại quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch, dứt khoát giới thiệu cùng một lượt: “Đúng rồi đấy ạ, Giáo sư Hà. Anh ấy là anh Tiểu Trạch, là một trong số những người giám hộ của em trước đây. Anh ấy đã chăm sóc em trong suốt thời gian em ở Mỹ. Đây là Hoắc thiếu, trước kia cũng là người giám hộ của em. Có điều, em đã tròn mười tám tuổi rồi, không cần người giám hộ nữa ạ!”

 

Hà Chi Sơ cười một tiếng, vẻ mặt cưng chiều xoa đầu Cố Niệm Chi, “Cô nhóc này thật là. Em chỉ giỏi mạnh miệng thôi. Về mặt luật pháp thì không cần, nhưng em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi thôi mà. Em trưởng thành bên cạnh Hoắc thiếu, mặc dù anh ấy là người giám hộ của em nhưng thật ra không khác gì bố nuôi của em cả, sau này còn phải nhờ cậy anh ấy nhiều, đừng có vô phép. Bây giờ em cứ nói oang oang là không cần người giám hộ nữa, Hoắc thiếu nghe vậy trong lòng sẽ khó chịu nhường nào đây? Em cũng đâu có muốn người khác nói mình qua cầu rút ván đâu đúng không?”

 

Bố nuôi ư?

 

Thế mà anh ta cũng nói ra được.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng, thản nhiên nói: “Có lẽ do Giáo sư Hà từ nước ngoài trở về nên không hiểu rõ lắm về văn hóa của Hoa Hạ. Thật ra, người giám hộ và bố nuôi không hề liên quan gì đến nhau. Nếu không biết nói tiếng Trung, anh có thể nói tiếng Anh, hoặc là tiếng Pháp, hay là tiếng Latinh cũng được, tôi đều có thể tiếp.”

 

“Ồ? Vậy sao?” Mặc dù Hà Chi Sơ đang nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng thật ra ánh mắt vẫn nhìn Cố Niệm Chi, “Không ngờ người giám hộ của em còn là một nhân tài đấy, biết nói cả tiếng Pháp và tiếng Latinh nữa cơ à.”

 

Cố Niệm Chi nghe mà toát hết cả mồ hôi, cảm thấy hai người này vừa gặp nhau đã đối chọi không khoan nhượng rồi, hơn nữa trong lời nói còn có hàm ý khác. Cô cực kì không thích nghe Hà Chi Sơ nói Hoắc Thiệu Hằng không khác gì bố nuôi của cô. Trong lòng cô không vui vẻ gì, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, cười tủm tỉm ôm cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Đúng là Giáo sư Hà lớn lên ở nước ngoài nên nói tiếng Trung không tốt. Hoắc thiếu được người ta nhờ cậy tạm thời làm người giám hộ của em thôi. Khi em tròn mười tám tuổi dĩ nhiên không cần người giám hộ nữa rồi. Mấy từ như “bố nuôi” gì gì đó ấy, Giáo sư Hà nói quá lời quá. Dù sao thầy cũng là một Giáo sư giỏi ở trường Luật, một luật sư giỏi ở Mỹ, sao lại dùng từ không thích hợp như vậy? Thầy đừng làm em thất vọng ạ…”

 

Hà Chi Sơ tức nghẹn cả thở, không ngờ Cố Niệm Chi cũng rất kiêng kỵ chuyện phải vạch ra một khoảng cách với Hoắc Thiệu Hằng…

 

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh ta vẫn không kìm được cảm giác chua xót trong lòng, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt cô trong chốc lát, mới gật đầu nói: “Hóa ra là thế, đúng là tôi không hiểu lắm về sự khác nhau giữa hai từ này, cảm ơn hai vị đã giải thích.”

 

Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta, lấy hai ly rượu cocktail từ trong tay nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Hà Chi Sơ, một ly cho Hoắc Thiệu Hằng: “Em mời hai người, chúc mừng năm mới!”

 

Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu, chậm rãi giơ ly lên về phía đối phương, sau đó cùng uống cạn một hơi.

 

“Thiệu Hằng đấy ư? Em rất vui khi anh có thể đến dự bữa tiệc tối của gia đình em.”

 

Một giọng nói quyến rũ vang lên từ sau lưng Hà Chi Sơ.

 

Hà Chi Sơ không quay đầu cũng biết là Đậu Khanh Ngôn đi tới.

 

Anh ta để lại ly rượu trong tay vào khay rượu của nhân viên phục vụ, sau đó lại cầm lấy một ly rượu hoa quả đặt vào tay Cố Niệm Chi, “Đây là rượu trái cây, nồng độ rượu rất nhẹ, em cũng uống một chút đi.”

 

Ánh mắt của Cố Niệm Chi nhanh chóng bị thu hút bởi Đậu Khanh Ngôn vừa tới.

 

Cô ta đã thay một bộ sườn xám nhung màu đỏ tím đậm ôm sát người, làm nổi bật dáng người giống như dãy núi non trập trùng của mình, đẹp đến chấn động lòng người.