Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 476




Chương 478:

 

“Anh nói sẽ ở cạnh em đến khi trời sáng cơ mà!” Cố Niệm Chi duỗi đầu ngón tay ra, ấn nhẹ vào chỗ trái tim Hoắc Thiệu Hằng, “Nhưng anh ở đâu? Khi em tỉnh lại thì anh ở chỗ nào hả?”

 

Hoắc Thiệu Hằng thầm thở dài trong lòng một tiếng, hóa ra tiểu tổ tông giận dỗi vì chuyện này…

 

Anh đưa tay ra khẽ xoa đầu Cố Niệm Chi, thuận tay lại vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.

 

Kể cả Cố Niệm Chi có tức giận hơn nữa, nhưng một khi bị anh sử dụng “chiêu xoa đầu” này, cô sẽ bình tĩnh ngoan ngoãn hẳn, bỗng chốc lộ ra vẻ dễ chịu, mãn nguyện giống một con mèo con, đôi mắt to tròn híp lại, chỉ thiếu nước kêu một tiếng “meo” nữa thôi.

 

“Đúng là anh đã ở cạnh em đến sáng mà.” Hoắc Thiệu Hằng lộ ra vẻ mặt rất thành khẩn, “Không tin em xem thử điện thoại của em đi. Anh còn nghe điện thoại hộ em, lúc sáu giờ sáng ấy.”

 

“Thật sao?”

 

Buổi sáng sau khi thức dậy, đúng là Cố Niệm Chi không nhìn điện thoại mà đi rửa mặt và nổi giận luôn…

 

Cô chạy ra bên cạnh giường, cầm điện thoại lên xem, đúng là sáu giờ sáng có điện thoại, là anh Tiểu Trạch gọi. Trước lúc này, khoảng hơn mười hai giờ đêm còn có một cuộc điện thoại nữa, là của Giáo sư Hà!

 

Hai cuộc điện thoại này đều đã được nghe.

 

Sau đó, cô phát hiện trong hộp thư thoại còn có một số lời nhắn chưa nghe.

 

“Nhìn thấy chưa? Anh đã ở bên em đến sáu giờ sáng, có tính là đến lúc trời sáng không hả?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm cái cổ thon dài, trắng mịn, đẹp như thiên nga của Cố Niệm Chi khi cô cúi xuống, còn có một nốt ruồi son nhỏ ở chỗ gáy ngay gần vai cô nữa.

 

Cố Niệm Chi không suy nghĩ nhiều, vội gật đầu, sau đó ấn mở hộp thư thoại, nghe những lời nhắn chưa được mở ra kia.

 

Trong số những lời nhắn này có lời chúc mừng năm mới từ bạn cùng phòng thời đại học của cô, có lời chúc của anh Tiểu Trạch và anh Đại Hùng, còn có cả lời nhắn của Mai Hạ Văn nữa!

 

Cuối cùng, cô nghe thấy lời nhắn của Hà Chi Sơ, nói có việc muốn cô đến trường sớm…

 

Cố Niệm Chi nhảy dựng cả lên: “Đây… đây… đây là lời nhắn từ mấy ngày trước rồi mà, sao bây giờ em mới nhìn thấy nhỉ?!”

 

“Ai biết được? Có lẽ là đường truyền có vấn đề.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không chút do dự đổ lỗi cho tập đoàn viễn thông.

 

“Quá đáng thật! Bị nghẽn nhiều ngày đến vậy! Em phải khiếu nại bọn họ!”

 

Cố Niệm Chi tức giận không có chỗ xả, lập tức gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ.

 

Hoắc Thiệu Hằng ấn tắt điện thoại của cô, nói: “Hôm nay là tết Nguyên đán, chắc chắn Giáo sư Hà của bọn em đang nghỉ lễ cùng người nhà, không nên quấy rầy anh ta, ngày mai hãy gọi.”

 

Lý do này rất thuyết phục, Cố Niệm Chi biết Hà Chi Sơ lớn lên ở nước ngoài, hẳn là rất chú trọng khoảng thời gian riêng tư của mình.

 

“Vâng, để ngày mai gọi vậy, dù sao cũng chậm rồi, thêm một ngày nữa cũng có sao đâu.”

 

Cố Niệm Chi khẽ cười tự giễu, cất điện thoại đi.

 

Hoắc Thiệu Hằng cong một chân lên, thảnh thơi tựa vào cửa phòng, khẽ nói: “Hôm nay em vô duyên vô cớ giận anh một trận đấy, cứ bỏ qua đơn giản như thế này sao?”

 

Tim Cố Niệm Chi căng lên, chột dạ không dám nhìn thẳng Hoắc Thiệu Hằng, cười ha ha giả ngốc chuyển sang chủ đề khác: “Hoắc thiếu này, chúng ta phải đi ra ngoài chơi chứ nhỉ? Hôm nay là tết Nguyên đán mà…”

 

“Đi ra ngoài chơi á? Em xả giận xong thoải mái trong lòng rồi, nhưng anh thì chưa đâu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, cái cằm đẹp tinh xảo hơi hất lên ở trước mặt Cố Niệm Chi suýt làm cô hoa cả mắt.

 

Tuyệt đối không thể nuông chiều cái thói xấu động một chút là nổi điên này của Cố Niệm Chi được.

 

Cố Niệm Chi nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn đi lệch trọng tâm: “Ồ? Hoắc thiếu, anh cũng biết giận ư?!”

 

Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời, lập tức quay người định mở cửa đi ra ngoài.

 

Giận thật sao?

 

Cố Niệm Chi quýnh lên, nhào tới ôm Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau.