Chương 472:
Xem ra Cố Niệm Chi bị ốm rồi, chắc là ốm nặng lắm, nếu không tại sao Hoắc thiếu lại ở lại phòng con bé suốt để chăm sóc như thế?
Triệu Lương Trạch rất lo lắng. Trước đây, lúc anh và Cố Niệm Chi ở chung nhà trọ bên Mỹ, khi Cố Niệm Chi cảm thấy không khỏe, anh ta cũng từng chăm sóc cho cô suốt đêm. Anh biết Cố Niệm Chi từng hiến tủy nên càng lo lắng cho thể trạng của cô hơn.
Triệu Lương Trạch nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Trần Liệt: “Bác sĩ Trần này, Hoắc thiếu nói đêm qua Niệm Chi cảm thấy không khỏe, anh qua xem thử xem con bé thế nào được không?”
“Đêm qua con bé thấy khó chịu á? Hoắc thiếu có nói gì với tôi đâu nhỉ? Chắc cũng không nghiêm trọng lắm đâu…”
Trần Liệt còn chưa tỉnh ngủ, làu bàu ôm chăn không muốn ngồi dậy.
Triệu Lương Trạch hơi nôn nóng, “Hoắc thiếu đã chăm sóc cho Niệm Chi cả đêm qua đấy, còn không nghiêm trọng nữa à? Anh cứ qua xem thử đi… Mấy hôm trước con bé vừa trải qua đại phẫu, còn bị hôn mê mất hai, ba ngày nữa, không phải anh quên rồi đấy chứ?”
Trần Liệt lập tức tỉnh táo lại. Anh ta ôm chăn nằm lỳ trêи giường, có chút kϊƈɦ động hỏi: “Anh nói cái gì cơ? Cả đêm qua Hoắc thiếu chăm sóc cho Niệm Chi á? Chăm sóc ở đâu?”
“Ở trong phòng ngủ của Niệm Chi ấy!”
“Ồ! Phòng ngủ của Niệm Chi à… ha ha…” Trần Liệt cười một cách đầy ẩn ý, “Thôi được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ qua xem thử.”
Cúp điện thoại xong, anh ta ngẩn ngơ nhìn điện thoại một lúc rồi lại gật gù đắc ý cười mãi một lúc lâu, sau đó chui lại vào trong chăn, tiếp tục đánh một giấc ngon lành.
Anh ta đã bận rộn suốt bốn, năm ngày rồi gần như không được chợp mắt gì cả, không ngủ bù làm sao được?
Còn về Cố Niệm Chi à…
Anh còn không hiểu rõ cô ấy sao?
Làm sao mà ốm được!
Chuyện hôm qua Hoắc thiếu qua đêm ở phòng cô ấy, đợi anh ta ngủ no rồi sẽ dậy đi nghe ngóng, trêu chọc một phen mới được.
***
Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, đặt lại lên tủ đầu giường của Cố Niệm Chi, rời khỏi phòng ngủ của cô.
Khi quay lại phòng ngủ của mình, việc đầu tiên anh làm là kiểm tra điện thoại của mình, phát hiện ra đúng là Triệu Lương Trạch đã gọi mấy cuộc điện thoại, bắt đầu từ lúc năm giờ sáng.
Anh tiện tay trượt mở ra, gọi lại cho Triệu Lương Trạch: “Có việc gì thì nói nhanh lên, tôi còn phải đi tắm.”
Triệu Lương Trạch vừa gọi điện cho Trần Liệt, bây giờ nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng mới nhớ ra việc chính, vội nói: “Là thế này, phía Tổng Cục cảnh sát đã gọi mấy cuộc điện thoại đến đây, nói nhà họ Bạch đã mời một Luật sư giỏi cho Bạch Cẩn Nghi, muốn bảo lãnh tại ngoại đợi xét xử. Bọn họ không biết liệu có thể thả…”
“Dĩ nhiên là không thể.” Bàn tay đang mở cúc áo của Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại một chút, “Việc điều tra còn chưa bắt đầu, lấy gì để bảo lãnh tại ngoại, bảo bọn họ xem mà làm.”
“Nhưng luật sư kia rất ngang tàng. Nghe nói đó là con gái đối tác của JD, Văn phòng Luật sư lớn nhất Đế đô. Cô ta họ Kim, tên Uyển Nghi, vô cùng khôn ngoan, tài giỏi. Ba giờ sáng mùng Một Tết, cô ta đã đến Tổng Cục cảnh sát chặn cửa, nhất quyết đòi đưa Bạch Cẩn Nghi về bằng được.”
Triệu Lương Trạch không thông thạo lắm về trình tự thủ tục trong pháp luật, chỉ nghe Tổng Cục cảnh sát gọi điện tới có vẻ rất cấp bách nên anh ta cũng khá lo lắng.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một chút, tiếp tục cởi cúc áo quân phục, thuận tay cởi áo ra, ném lên ghế xô-pha, đi vào phòng tắm, hờ hững nói với Triệu Lương Trạch: “Chẳng lẽ Tổng Cục cảnh sát không có luật sư à? Chỉ có chút chuyện nhỏ này mà có thể làm khó bọn họ sao? Cậu nói với bọn họ là chúng ta đã giao người cho họ rồi. Nếu họ thả đi thì hãy chờ chúng ta lập án điều tra bọn họ đi, để xem có phải do nội bộ của bọn họ không làm tròn trách nhiệm, có hành vi làm trái quy tắc nghiêm trọng hay không.”
Với năng lực của Cục tác chiến đặc biệt, nếu có người nào trong Tổng Cục cảnh sát muốn nghỉ việc thì cứ việc khiêu chiến với họ.
Hoắc Thiệu Hằng thầm đoán không phải trong Tổng Cục cảnh sát không có vị luật sư nào thật sự tài giỏi có thể chống lại được Luật sư Kim kia, mà là trong đó có người có quan hệ qua lại với nhà họ Bạch nên cố ý giở trò ngáng chân đây mà.
Giở trò ngáng chân ngay trước mặt Cục tác chiến đặc biệt chuyên gia chơi trò đó ư? Không phải là nghịch đao lớn trước cửa quan sao? Hay là thích múa rìu qua mắt thợ?
Triệu Lương Trạch vội truyền đạt lại từ đầu đến cuối lời của Hoắc Thiệu Hằng cho người của Tổng Cục cảnh sát.