Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 452




Chương 454:

 

“Thì ra là thế. Ông Bạch vốn luôn thiên vị, không có lập trường công bằng, thế thì đừng nên chỉ trích tôi nói chuyện giật gân.”

 

Cố Niệm Chi khinh miệt khoát tay với ông ta, ý là ông kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đợi đi.

 

Sắc mặt Bạch Trường Huy tái xanh nhưng không có cách nào phản bác Cố Niệm Chi.

 

Trong đầu Bạch Cẩn Nghi ầm vang một tiếng, tai ù cả đi, mồ hôi lại túa ra trêи trán, nhưng bà ta cắn chặt môi, không dám nói một lời nào.

 

Trong phòng khách lúc này đột nhiên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn tới nhìn lui hai người Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.

 

Hoắc Gia Lan chỉ thấy trong đầu như có sấm sét nổ vang giữa trời quang. Cô ta khϊế͙p͙ sợ nhìn Bạch Cẩn Nghi rồi lại nhìn Cố Niệm Chi, không biết nên tin ai thì tốt hơn.

 

Tống Cẩm Ninh thở dài, sắc mặt phức tạp nhìn Hoắc Gia Lan nói, “Gia Lan, người mẹ cháu thương yêu nhất chính là cháu. Tâm nguyện đời này của bà ấy là muốn thấy cháu trưởng thành, kết hôn sinh con, con cái vui vẻ, quây quần.”

 

Vì thế nên Tống Cẩm Ninh rất khó tin được chuyện La Hân Tuyết tự sát khi Hoắc Gia Lan còn chưa thành niên.

 

“Bà còn dám nói?! Chẳng phải đều vì bà sao! Nếu không phải vì bà, sao mẹ tôi lại không muốn sống nữa chứ!”

 

Hoắc Gia Lan cảm thấy bối rối trong lòng, điên cuồng gào lên, sắc mặt xám ngoét, suýt nữa thì ngất lịm.

 

Bạch Trường Huy vội vàng gật đầu với Hoắc Quan Thần, “Chuyện hôm nay quá đột ngột, các người nên làm rõ chuyện trong nhà trước đi đã, tôi đưa em gái tôi về trước…”

 

Hoắc Quan Thần không nói gì, mặt mũi ông cụ Hoắc đầy giận dữ, nhưng trước mặt Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thì có giận cũng không dám nói gì.

 

Cố Niệm Chi cuống lên, sao có thể cứ như thế buông tha cho Bạch Cẩn Nghi như thế được chứ?

 

Nếu lần này rời đi, với khả năng của nhà họ Bạch, nói không chừng Bạch Cẩn Nghi sẽ lập tức ra sân bay, xuất cảnh tránh nạn. Cô đang muốn mở miệng ngăn cản, lại nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa phòng khách.

 

Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn, đôi mắt lập tức phát sáng lấp lánh.

 

Cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục đi vào, theo sau anh là lính công vụ và mấy người cảnh sát.

 

Một người cảnh sát cầm lệnh bắt đi thẳng tới trước Bạch Cẩn Nghi, “Xin hỏi bà có phải là Bạch Cẩn Nghi không? Chúng tôi tình nghi cái chết của La Hân Tuyết mười năm trước không phải là tự sát mà là bị mưu sát. Hiện tại mời bà theo chúng tôi về đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.”

 

Bạch Trường Huy kinh ngạc ngẩng đầu lên, “… Các anh có chứng cứ không?! Nếu không có chứng cứ, để tôi xem xem ai dám bắt người lung tung!”

 

“Tổng thư ký Bạch, chứng cứ đã được tổng hợp đủ trong này.”

 

Giọng nói trầm tĩnh, mạnh mẽ, có sức hút xuyên thấu lòng người của Hoắc Thiệu Hằng vang lên.

 

“Tổng hợp cái gì mà tổng hợp! Thi thể La Hân Tuyết đã hỏa táng từ mười năm trước, tro cốt chôn ở nghĩa trang công cộng. Thiếu tướng Hoắc, xin hỏi anh tìm đâu ra chứng cứ thế? Hay là anh muốn một tay che trời, vu oan giá họa cho người khác?”

 

Bạch Cẩn Nghi không thể tin vào tai mình, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi bắt người?!

 

Có còn luật pháp hay không!

 

“Thi thể La Hân Tuyết chưa bị hỏa táng.” Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đứng phía sau anh, cảm thấy tấm lưng cao lớn vĩ ngạn trước mặt như một ngọn núi lớn vậy, “Mười năm trước, tôi đã sai người giấu thi thể La Hân Tuyết đi. Chính là để chờ tới một ngày vụ án này được lật lại.”

 

Đây là một tấm lưới đã được đan suốt mười năm trời, cuối cùng hôm nay cũng siết chặt toàn bộ.

 

Phòng khách ồn ào náo nhiệt lúc này đã yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở của mọi người. Có người hít vào một hơi lạnh, có người nặng nề thở dốc, có người hít thở dồn dập. Cũng có người, kinh ngạc tới quên cả hít thở, nín thở mà nhìn một màn này, qua một lúc lâu mới phát hiện mình nín thở đã sắp tắt thở, thế là lập tức thở phì phò từng hơi từng hơi.

 

Mọi người không nhúc nhích, duy trì tư thế cũ, im lìm như biến thành tượng sáp rồi vậy.

 

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng vừa đi vào.

 

Bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng thẳng tắp và cứng cỏi, góc nghiêng toát lên vẻ giỏi giang, mạnh mẽ, ngũ quan như tạc tượng càng nổi bật từng đường nét dưới ánh đèn pha lê. Dung nhan tuấn tú không thích nói cười lại như tỏa ra những ánh sáng lấp lánh, chói mắt đến nỗi đèn pha lê cũng không sánh bằng.

 

Cố Niệm Chi cố gắng kiềm chế lắm để không lộ ra vẻ mặt si mê trước mặt mọi người, nhưng niềm kiêu ngạo đã như muốn tràn ra từ dưới đáy lòng cô rồi.