Chương 444:
“Mười sáu năm trước, sau khi phòng thí nghiệm của thầy hướng dẫn tôi xảy ra sự cố thì chỉ có mình Tống Cẩm Ninh còn sống. Hoắc Quan Nguyên khi ấy là đại biểu phía Quân đội cũng chết trong sự cố đó. Bộ Quốc phòng gửi di vật của Hoắc Quan Nguyên về nhà cho vợ ông ấy là La Hân Tuyết, cũng chính lúc đó La Hân Tuyết đã phát hiện ra thư tình giữa Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên. Bà ấy nhịn suốt sáu năm, cho đến mười năm trước thì thật sự không thể nhịn được nữa mới chọn cách tự sát. Cho nên, mười năm trước mọi người mới biết đến những bức thư tình này. Sau khi Quan Thần nhìn thấy liền vô cùng tức giận, ông ấy không thể nào tiếp tục làm vợ chồng với kẻ ngoại tình là Tống Cẩm Ninh nữa cho nên mới… đệ đơn lên tòa án yêu cầu ly hôn.”
Bạch Cẩn Nghi nói tới việc xảy ra năm đó một cách rành mạch, rõ ràng, ngoài ra còn bổ sung một số chi tiết mà Cố Niệm Chi không biết.
Cố Niệm Chi thấy cuối cùng Bạch Cẩn Nghi đã nhảy vào cái hố do cô đào ra, bất giác cười thầm một tiếng rồi nhún vai: “Cho nên, nói tới nói lui thì bức thư tình được ngụy tạo kia cũng chính là nguồn cơn dẫn đến việc Thượng tướng Hoắc và bác Tống ly hôn. Bởi vậy tôi cũng không hề nói sai chút nào cả. Bà đã dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn có được người đàn ông bà luôn thầm yêu là Thượng tướng Hoắc! Cũng chính vì thế cho nên bà không chỉ chủ động xung phong làm bác sĩ điều trị cho bác Tống để nhân cơ hội đào móc bí mật giữa hai vợ chồng người ta, mà bà còn ngụy tạo thư tình để hủy hoại danh tiếng của bác Tống và bôi nhọ liệt sĩ Hoắc Quan Nguyên. Cuối cùng vì để được gả cho chồng cũ của bạn thân mà bà luôn kéo dài việc chữa trị cho bạn thân khiến bác ấy phải sống trong bóng đêm u tối suốt mười sáu năm nay mà không thể tỉnh táo lại. Nhà Vật lý Bạch, kế một hòn đá chết hai con chim này của bà cũng khá lắm. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, bà làm nhiều việc bất nghĩa như vậy thì nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”
Những lời của Cố Niệm Chi lại lần nữa khiến toàn bộ quan khách có mặt tại đó đều phải kinh ngạc ồ lên.
Quả thật, mọi người không thể ngờ rằng vì để có được Hoắc Quan Thần mà Bạch Cẩn Nghi lại có thể bất chấp tất cả đến mức độ này.
Có một số việc dường như có thể dùng từ vô liêm sỉ để hình dung luôn rồi. Ví dụ như thừa lúc bạn thân đang lâm trọng bệnh, không chỉ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mà còn giành lấy quyền chữa trị rồi cố ý kéo dài bệnh tình chẳng hạn.
Việc này đã không còn đơn giản chỉ là chuyện tình yêu trai gái nữa mà là thất trách, giết người mãn tính và ngụy tạo chứng cứ cản trở người thi hành pháp luật.
Bạch Duyệt Nhiên vừa nghe vậy liền tối sầm mặt xuống, nhưng đó không phải là đối với Cố Niệm Chi mà là đối với Bạch Cẩn Nghi.
Cô ta ghé sát bên tai Bạch Kiến Thành, nhẹ giọng nói: “Bố, bố có biết cô đã làm mấy việc này không?”
“Làm sao mà bố biết được…” Bạch Kiến Thành cũng không dễ chịu chút nào, “Hôm đó bảo nó nói rõ ràng ra thì nó bảo không có gì, đến hôm nay lại bị người khác lật tẩy như thế…”
Những gì bọn họ biết là sau khi Hoắc Quan Thần ly hôn thì mới nảy sinh tình cảm với Bạch Cẩn Nghi. Mãi đến nửa năm sau hai người bọn họ mới chính thức công khai hẹn hò.
Nhưng nếu nguyên nhân thật sự khiến Hoắc Quan Thần ly hôn có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi thì thật đúng là bát nước bẩn hắt lên người, không thể nào rửa sạch được nữa.
Thật ra, phần lớn nội dung trong lời nói của Cố Niệm Chi đều là nửa thật nửa giả do cô tự suy đoán mà ra. Mục đích không chỉ để đổ lỗi cho Bạch Cẩn Nghi về việc là bạn thân và bác sĩ điều trị chính cho bệnh nhân nhưng lại quyến rũ chồng của bạn, mà trêи hết, cô còn muốn dồn Bạch Cẩn Nghi vào góc tường để ép bà ta phải nói ra sự thật.
Quả nhiên, Bạch Cẩn Nghi bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mức muốn giơ chân lên, bà ta gắt gỏng nói: “Cô đừng có nói nhăng nói cuội. Tôi yêu thầm Hoắc Quan Thần bao giờ? Cô đừng có mà ngậm máu phun người, đặt điều lung tung.”
“Rõ ràng bà vẫn luôn thầm yêu Thượng tướng Hoắc, bắt đầu từ lúc thông qua bác Tống để quen biết Thượng tướng Hoắc là trong lòng bà đã xốn xang vì ông ấy rồi. Đúng chưa?” Cố Niệm Chi cố ý nói chắc như đinh đóng cột, “Thảo nào người ta đều bảo phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân. Những gì mà bà làm đều nói rõ rằng chỉ vì bà muốn có được Thượng tướng Hoắc thôi chứ chẳng còn nguyên nhân nào khác nữa.”
“Cô lại mở mắt thần rồi à?” Bạch Cẩn Nghi nhìn xuống Cố Niệm Chi đang đứng bên dưới bằng ánh mắt u ám: “Cô nghe rõ cho tôi, trước đây, hiện tại và sau này tôi đều chưa từng yêu thầm Hoắc Quan Thần.”
“À, bà không yêu thầm mà là yêu công khai, yêu vô cùng quang minh chính đại mới đúng.” Cố Niệm Chi chậc lưỡi thành tiếng, nói tiếp, “Bây giờ đã công khai đến độ đính hôn với người ta luôn rồi cơ mà. Tôi khinh bỉ bà. Bác Tống có loại bạn thân như bà đúng là đen đủi cả tám kiếp.”
Thật ra, Tống Cẩm Ninh đã từng nói rằng Bạch Cẩn Nghi không phải bạn thân của bà. Hơn nữa, người mà Bạch Cẩn Nghi thích cũng không phải Hoắc Quan Thần, nhưng Cố Niệm Chi vẫn muốn chụp những cái mũ kia lên đầu Bạch Cẩn Nghi.
Theo những gì mà Cố Niệm Chi hiểu về Bạch Cẩn Nghi thông qua những dữ liệu kia thì cô biết rằng Bạch Cẩn Nghi là một người vô cùng tự phụ, thích thể hiện và đặc biệt là rất dễ bị dồn vào góc chết.
Cho nên, mục đích của cô chính là muốn dùng những lời đồn thất thiệt này để dồn bà ta đến chân tường không còn đường lui nào khác.
Và sự thật chứng minh, Bạch Cẩn Nghi làm đúng theo những gì mà Cố Niệm Chi mong mỏi. Bà ta đã mất hết lý trí vì những lời nói của cô. Khi nhìn khắp một lượt ánh mắt của những quan khách có mặt tại đây, vừa nghĩ tới danh tiếng mình gây dựng nhiều năm sắp sụp đổ, lại còn có cả gương mặt lạnh tanh của anh cả và anh ba nữa, trong lòng bà ta vô cùng hoảng hốt, không nhịn được mà bật thốt lên: “Tôi không công khai cũng không yêu thầm Hoắc Quan Thần. Người tôi thích rõ ràng là Hoắc Quan Nguyên. Cô đừng có hắt nước bẩn lên người tôi.”
Bạch Cẩn Nghi vừa dứt lời, cả phòng khách chợt lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, giữ nguyên trạng thái trước đó, hoặc là cầm ly rượu mời rượu nhau, hoặc là cụng ly với người khác, hoặc là ghé đầu ghé tai với người ta… Nhưng họ không hẹn mà cùng đồng loạt quay lại, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Bạch Cẩn Nghi đang kϊƈɦ động đứng bên dưới bức tường hoa hồng kia, gần như đều cho rằng vừa nãy mình nghe nhầm rồi.