Chương 442:
Đây là tố chất quan trọng của một người luật sư giỏi.
“Cố Niệm Chi!” Hoắc Gia Lan đứng một bên nghe cũng nổi điên lên, cô ta hô to: “Người đâu? Mau tới đây. Đuổi ngay mấy người này ra ngoài cho tôi. Không có thϊế͙p͙ mời mà sao họ lại vào được?”
“Cô cả nhà họ Hoắc này, cô tránh ra trước đã nào. Có phải là lễ đính hôn của cô đâu mà cô lấn át cả nhân vật chính thế làm gì? Đứng sang một bên chờ đi.”
Lúc mà Cố Niệm Chi đã độc mồm độc miệng lên thì hoàn toàn có thể khiến người ta nổi đóa đến chết tức chết tưởi.
Quả nhiên, câu nói này của cô khiến sắc mặt Hoắc Gia Lan lúc đỏ lúc tím, muốn đưa tay đẩy cô ra. Bên cạnh Cố Niệm Chi lại có mấy người lính nữ xông ra rất đúng lúc, vòng quanh bảo vệ cô và Tống Cẩm Ninh vào giữa khiến Hoắc Gia Lan bị đẩy lùi sang một bên.
Lúc này mặt Bạch Cẩn Nghi mới biến sắc, ánh mắt nhìn vào người phụ nữ vẫn không nói tiếng nào bên cạnh Cố Niệm Chi.
Hoắc Quan Thần vừa nhìn người phụ nữ này một cái đã không thể rời mắt ra được nữa.
Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh không thèm liếc mắt sang hai bên, bước từng bước đi thẳng về phía bức tường hoa hồng ở bên kia phòng khách.
Nhóm người trong phòng khách không hẹn mà cùng nhường ra một con đường rồi im lặng đứng một bên quan sát.
Bạch Duyệt Nhiên nheo mắt lại, nói nhỏ với bố cô ta: “Bố mẹ đi trước đi, ở đây có con là được rồi.” Dừng một chút, cô mới lại nói tiếp: “Bố cũng gọi cả chú ba với cô ba đi cùng luôn đi ạ!”
Bạch Kiến Thành không động đậy, nhỏ giọng nói: “Không cần vội vàng, chúng ta không đi được đâu. Xem ra Hoắc Thiệu Hằng đã có chuẩn bị từ trước rồi.”
Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên quét nhanh một vòng quanh phòng khách rồi cũng không nói gì nữa.
Ở bên kia, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đã đi tới bên cạnh bức tường hoa hồng, ngẩng đầu nhìn đôi tân nhân trêи sân khấu.
“Nhà Vật lý Bạch, chắc chắn bà không thể thoát khỏi tội phá hoại hôn nhân Quân đội này đâu. Tôi hỏi bà, mười năm trước, bà ngụy tạo chứng cứ, hủy hoại thanh danh của bác Tống lúc đó đang nằm trêи giường bệnh, đồng thời cắm một cặp sừng lên đầu Thượng tướng Hoắc khiến bọn họ phải ly hôn. Bà đối xử với người yêu bà, chiều bà là Thượng tướng Hoắc như vậy sao?”
Ôi trời đất ơi!
Tin tức này quá chấn động rồi!
Quan khách trong phòng khách nhà họ Hoắc lập tức bùng nổ.
Nguyên nhân bề mặt của việc Hoắc Quan Thần và Tống Cẩm Ninh ly hôn với nhau là vì Tống Cẩm Ninh mắc phải một căn bệnh về thần kinh nghiêm trọng, không thể nào tiếp tục cuộc sống vợ chồng. Do đó, Hoắc Quan Thần mới giải trừ quan hệ hôn nhân với bà nhưng vẫn để bà ở lại nhà họ Hoắc, tìm nhân viên chuyên nghiệp để chăm sóc, chữa trị cho bà.
Chính vì hành động tình sâu nghĩa nặng như thế mà Hoắc Quan Thần mới có được sự tán đồng của mọi người, nói ông tận tình tận nghĩa, có mới mà không nới cũ.
Nhưng những lời này của Cố Niệm Chi hoàn toàn đạp đổ tất cả ấn tượng của mọi người về Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi.
“Cái gì cái gì? Chứng cứ gì? Thượng tướng Hoắc bị cắm sừng á? Vậy có nghĩa là vợ trước của ông ấy… phản bội ông ấy sao?”
“… Chỉ có cách giải thích này thôi nhỉ? Nếu không thì sao lại nói là hủy hoại thanh danh của bà Tống được.”
Tuy nhóm khách mời đều là những nhân vật hàng đầu của giới Chính trị và Quốc phòng của Đế quốc Hoa Hạ nhưng sự tò mò, hóng hớt thì ai cũng có. Mọi người nhất thời không không chế được sự tò mò của mình, cũng có những người mặc sức mà tưởng tượng nữa.
Bạch Cẩn Nghi càng nghe càng giận, tức đến độ gần như sắp cắn nát cả hàm răng.
Bà căm hận nhìn trừng trừng Tống Cẩm Ninh nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn bà ta kia. Trong lòng bà ta thầm nói, chẳng lẽ một kẻ bị bệnh thần kinh như cô còn có thể lật trời được sao?
Lúc trước, cô không nói không rằng quyến rũ Hoắc Quan Nguyên, uổng cho tôi coi cô là bạn tốt mà tâm sự toàn bộ mọi chuyện giữa tôi và Hoắc Quan Nguyên với cô, còn cô thì xoay người liền chạy đi lấy lòng Hoắc Quan Nguyên… Nếu không phải cô chủ động quyến rũ anh ấy thì sao Quan Nguyên lại phớt lờ tôi như thế được…
Bạch Cẩn Nghi càng nghĩ càng tức, không nhịn được mà cười lạnh, nói: “Cố Niệm Chi, cô không hiểu thì đừng xía lung tung vào. Lúc trước, khi Quan Thần và Tống Cẩm Ninh ly hôn, vì giữ thể diện cho Tống Cẩm Ninh nên mới tìm một lý do mà thôi. Hôm nay cháu lại lao ra đây, vạch trần mọi chuyện khiến mọi người đều biết cả. Cháu cho rằng như vậy là đang giúp Tống Cẩm Ninh sao? Cháu đang hại bà ấy đấy.”
“Tôi hại bác ấy ư?” Cố Niệm Chi nhướng mày, “Nói chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ là phải dùng chứng cứ, không thể chỉ tin lời nói ngoài miệng được. Tôi đâu có khắt khe với cuộc sống sinh hoạt của bác Tống trong mười sáu năm, cũng không hề tiến hành đàn áp hay đe dọa tinh thần bác ấy, vậy tôi hại bác ấy như thế nào?”