Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 438




Chương 440:

 

“Xin mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.” Một người MC nam mặc bộ vest tuxedo màu đen đứng trêи sân khấu gõ gõ ly rượu trong tay, “Nghi lễ đính hôn của Thượng tướng Hoắc và Giám đốc Bạch sẽ bắt đầu ngay sau đây.”

 

Cả phòng khách liền yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía cặp tình nhân đứng dưới bức tường hoa kia.

 

“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.” Hoắc Quan Thần khẽ gật đầu với quan khách đang đứng bên dưới, “Hy vọng mọi người có thể ăn ngon uống say, vui vẻ đón năm mới, đồng thời chúc phúc cho chúng tôi là được.”

 

MC cười đi đến bên cạnh người ông hỏi: “Thượng tướng Hoắc, ngài có đồng ý đính hôn với Bạch Cẩn Nghi, sau này cùng nhau bước tới ngôi nhà hôn nhân không?”

 

Hoắc Quan Thần im lặng một lát, ánh mắt hơi thất thần nhìn Bạch Cẩn Nghi vẫn đang im lặng ở trước mặt, rồi mỉm cười nói, “… Tôi đồng ý.”

 

Ông lấy một hộp nhẫn ra rồi quỳ một chân xuống đưa nhẫn về phía Bạch Cẩn Nghi, “Cẩn Nghi, em có đồng ý gả cho anh không?”

 

Lúc này, Bạch Cẩn Nghi thật sự cũng hơi cảm động, nước mắt bất giác rơi xuống. Bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Quan Thần, gật đầu nói, “Em đồng ý.”

 

Bên dưới lập tức nổ ra những tràng pháo tay giòn giã.

 

Hoắc Quan Thần đứng dậy rồi hôn lên má Bạch Cẩn Nghi, sau đó đeo một chiếc nhẫn kim cương sáu cara màu vàng hình quả lê cho bà ta.

 

Bạch Cẩn Nghi cười vẫy tay với mọi người, chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê, một vầng sáng bảy sắc chứng tỏ độ trong suốt và bão hòa đều đạt mức thượng đẳng.

 

Trong phòng khách nhà họ Hoắc tràn ngập tiếng nói cười, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng mở rượu champagne vang lên liên tục, vô số những cánh hoa rải từ trêи không, rơi xuống bục hoa hồng.

 

Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi trao nhẫn đính hôn xong thì nghi lễ quan trọng của buổi đính hôn này cũng đã hoàn thành.

 

***

 

Hoắc Thiệu Hằng gửi một mệnh lệnh cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta kết thúc việc chia sẻ video. Bầu không khí trong xe riêng của anh chợt yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Ngực Tống Cẩm Ninh phập phồng liên tục, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể nhịn được sự kϊƈɦ động muốn gào thét, khóc lóc đau khổ xuống.

 

Bà nhớ lại hai người mà mình vừa nhìn thấy trêи màn hình laptop, rõ ràng là hai người vô cùng thân thiết với bà nhưng lúc này lại giống như người xa lạ vậy. Bà không nhận ra họ, bà hoàn toàn không nhận được ra họ.

 

Tống Cẩm Ninh ôm mặt mình dựa vào cánh cửa sổ xe bên cạnh.

 

Cố Niệm Chi nghiêng đầu sang nhìn bà, muốn ngồi dịch vào gần an ủi bà nhưng bị Hoắc Thiệu Hằng kéo lại.

 

Cô quay đầu dùng ánh mắt như muốn hỏi ý Hoắc Thiệu Hằng, đồng thời chỉ chỉ về phía Tống Cẩm Ninh đang chìm trong đau khổ.

 

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nói cực nhỏ bên tai cô: “Để bà yên tĩnh một lát.”

 

Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to, đôi môi trái ấu phấn hồng mím chặt lại ra vẻ không đồng ý.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích nhiều, anh cầm laptop trêи đùi Cố Niệm Chi đi, đồng thời liếc mắt nhìn đôi boots dài và chiếc váy bồng xòe chưa đến đầu gối bên trong chiếc áo khoác lông vũ dài kia.

 

Cố Niệm Chi vội dùng tay kéo kéo chỉnh chỉnh lại váy rồi ngượng ngùng nói: “Đứng dậy sẽ dài hơn, ngồi xuống thì hơi ngắn chút thôi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn đi chỗ khác, mở máy tính lên tiếp tục làm việc.

 

Thấy hai người bên cạnh đều không định nói gì, Cố Niệm Chi chỉ có thể thầm nhớ lại trong đầu những tư liệu có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi mà cô nhờ Triệu Lương Trạch thu thập được. Đây là thành quả từ hôm qua cho đến tận chiều nay mới có.

 

Tuy trong thời gian ngắn nhưng Triệu Lương Trạch vẫn cố gắng hết sức để bới móc được thật nhiều sự việc về Bạch Cẩn Nghi.

 

Biết người biết ta mới có thể đánh trăm trận trăm thắng được. Cố Niệm Chi biết rằng nếu muốn ra tòa thì bắt buộc phải làm hết những bước chuẩn bị này.

 

Người tên Bạch Cẩn Nghi đó thật sự rất thông minh, hơn nữa cũng rất nỗ lực, xuất thân cũng rất tốt nhưng chỉ tiếc là vận may hơi kém chút, bản thân lại quá hiếu thắng cho nên sảy một li đi một dặm rồi rơi vào bước đường như ngày hôm nay.

 

Nhưng nếu đã tạo thành lỗi lầm thì đương nhiên cũng không thể coi như không có gì xảy ra được.

 

Không ai nói gì suốt cả chẳng đường, chỉ một lúc sau xe đã tới Hoắc trạch.