Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 436




Chương 438:

 

“Okey! Hoắc thiếu, đây là do anh nói đấy nhé!” Cố Niệm Chi vỗ tay vui mừng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía rồi nói: “Ở đây có camera không nhỉ? Mấy người đã ghi lại mấy câu mà Hoắc thiếu vừa nói chưa? Hoắc thiếu, anh phải nhớ kỹ những gì anh từng nói đấy nhé! Không được nói mà không giữ lời đâu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngả người về phía sau, tựa lưng lên ghế, dáng vẻ lười nhác nói: “Đã bao giờ anh nói mà không giữ lời chưa?”

 

Cố Niệm Chi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Anh chưa từng không giữ lời với em, nhưng với người khác thì có…”

 

Mà lại còn rất thường xuyên nói không giữ lời nữa là đằng khác, điển hình cho việc hố chết người cũng không đền mạng…

 

“Em là người khác à?”

 

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc nhìn cô, vô cùng nhẫn nại chờ đợi.

 

“Đương nhiên không phải, em không phải người khác…” Cố Niệm Chi càng cười động lòng người hơn, hai tay đan chặt, gõ hai đầu ngón trỏ vào nhau. Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng mê hoặc đến mức làm cô loạn hết cả não rồi: “Vậy em đi sắp xếp đây.”

 

“Đi đi.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Mai anh sẽ đi cùng em.”

 

***

 

Một tiếng sau, Tống Cẩm Ninh được chuyển tới một căn phòng ngủ hướng Nam ở tầng hai.

 

Cố Niệm Chi bắt đầu làm các công tác chuẩn bị cho Tống Cẩm Ninh. Cô tự mình ra trận, làm một kế hoạch Spa hoàn chỉnh cho Tống Cẩm Ninh. Không chỉ là phần mặt mà cả người đều được thoa một lớp mặt nạ bùn biển chết và tinh chất tảo biển để loại bỏ tạp chất, làm sạch và trẻ hóa làn da.

 

Ba mươi phút sau thì rửa sạch rồi đi xông hơi. Sau khi toàn thân bà toát hết mồ hôi thì đi ngâm tinh dầu, rồi lại lặp lại quy trình trêи lần nữa. Làm như vậy ba lần liên tục cũng chính là quy trình làm đẹp cấp cứu cho da nhanh nhất.

 

Tống Cẩm Ninh vốn đã là một mỹ nhân đẹp không tỳ vết, tuy mười sáu năm nay không hề dưỡng da gì cả nhưng da của bà rất khỏe nên chỉ cần hơi chăm sóc một chút là sẽ nhanh chóng khôi phục vẻ rực rỡ như xưa.

 

Cả người bà đều dịu dàng, hiền hòa như ngọc Dương Chi, dù là trong căn phòng u ám vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thường.

 

Cố Niệm Chi nhìn tấm tắc, “Kiệt tác của tạo hóa… bàn tay thần sầu của tạo hóa… Giờ thì coi như cháu đã hiểu rồi…”

 

Tống Cẩm Ninh được Cố Niệm Chi khen đến mức phải ngại ngùng, “Được rồi, cháu cứ nói quá. Niệm Chi, cháu cũng tới đắp mặt nạ đi! Nào nào, lại đây, để bác làm cho cháu.”

 

Tống Cẩm Ninh cũng là một người rất thích học tập.

 

Mười sáu năm nay quy trình chăm sóc da bị bỏ lại nên bây giờ một buổi thôi bà cũng không muốn buông bỏ.

 

Hai người hi hi ha ha ở trong phòng ngủ chăm sóc da, thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.

 

Đến lúc ăn cơm tối, Tống Cẩm Ninh ăn liền hai bát cháo, một bát canh thịt băm, thêm tôm tươi nướng và thăn bò xào nữa. Ăn no căng bụng, vừa lên giường là ngủ thϊế͙p͙ đi ngay.

 

***

 

Ngày hôm sau là 31 tháng 12, trời vừa sáng Cố Niệm Chi đã dậy rồi. Trước tiên, cô phải đến Văn phòng Giám định Tư pháp để kiểm nghiệm bức thư kia.

 

Bởi vì bức thư kia không có người nhận, chữ ký cũng chỉ có một cái tên mà không có họ cho nên không lo bị lộ bí mật.

 

Cố Niệm Chi nói sơ qua về tình huống, sau đó họ hẹn qua Tết sẽ gọi lại cho cô, thỏa thuận xem lúc nào sẽ lấy kết quả giám định.

 

Bởi vì đã ra khỏi dinh thự rồi nên Cố Niệm Chi cũng tiện đường đến Quảng trường Trại Ngang mua cho mình và Tống Cẩm Ninh mỗi người một bộ lễ phục dạ hội.

 

Lễ phục dạ hội của Tống Cẩm Ninh là một chiếc váy đuôi cá lệch vai ôm sát người bằng gấm màu đỏ. Mặc nó vào càng làm tôn lên cơ thể đầy đặn của bà, quyến rũ đến mức khiến người ta muốn phát điên lên.

 

Của Cố Niệm Chi thì lại là một chiếc váy trắng xòe bồng hoa văn xanh lá cây bằng tơ tằm thiên nhiên, phối với một đôi boots cao đến đầu gối và một dải ruy bằng rộng bằng bàn tay thắt ở eo.

 

Tống Cẩm Ninh xoay người lại nhìn thấy cách ăn mặc của cô liền nhướng mày kinh ngạc, cười tươi nói: “Niệm Chi, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Mười tám ạ. Cháu đã tròn mười tám rồi, sang năm là mười chín.” Cố Niệm Chi bước đến sau lưng Tống Cẩm Ninh, “Bác gái ơi, bác mặc như thế này đẹp lắm!”