“Mẹ, mẹ quên rồi à? Bác trai đã… hy sinh trong sự cố của phòng thí nghiệm năm đó rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói hai chữ mất tích ra, tránh cho mẹ anh lại nghĩ nhiều, chỉ cần nói hy sinh vì nhiệm vụ là đủ rồi.
Quả nhiên, Tống Cẩm Ninh vô cùng kinh ngạc, luôn miệng hỏi: “Con nói thật à? Thật sự chết trong sự cố đó sao?”
“Có lẽ vậy, mặc dù vẫn không tìm thấy thi thể nhưng sau này con có điều tra qua tư liệu của Bộ Quốc phòng, hiện trường nổ thành như vậy rồi, không thể nào vẫn còn người sống được.” Nói tới đây, Hoắc Thiệu Hằng mới ý thức được Tống Cẩm Ninh vừa nói gì: “… Ý mẹ là… người mà Bạch Cẩn Nghi luôn yêu thầm là bác trai ư?”
“Đúng vậy…” Tống Cẩm Ninh nói xong mới cảm thấy hơi ngại ngùng căn dặn Hoắc Thiệu Hằng: “Việc này con biết là được rồi, đừng nói ra ngoài làm gì. Tuy bác trai con không còn nữa nhưng bác gái con vẫn còn, còn cả em họ con nữa. Nếu để họ biết, trong lòng họ cũng không dễ chịu chút nào, hơn nữa mình cũng không nên nói này nọ sau lưng người khác. Tuy Bạch Cẩn Nghi yêu thầm bác trai con nhưng không dám làm gì quá đáng, cô ta là người rất sĩ diện, sẽ không vứt hết mặt mũi để công khai làm ầm chuyện này lên. Cho nên, dù con có biết cũng hãy coi như không biết là được.”
Hoắc Thiệu Hằng không biết đáp thế nào nữa.
Nghe bà nói đến đây, anh giơ tay lên day trán suy nghĩ một lúc cuối cùng đành nói: “… Bác gái đã không còn nữa rồi.”
Tống Cẩm Ninh ngây ngẩn cả người.
Bà chớp chớp đôi mắt ʍôиɠ lung mờ ảo của mình, nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng, “Không còn nữa ư? Không còn nữa tức là sao?… Tái giá rồi à?”
Nếu bác trai Hoắc Quan Nguyên của Hoắc Thiệu Hằng đã mất từ mười sáu năm trước thì sau này vợ ông ta tái giá cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dù sao người chết cũng đã chết rồi, nhưng người ở lại thì vẫn phải sống tiếp. Thời đại bây giờ, phụ nữ đã không cần phải thủ tiết cả đời vì chồng nữa.
“Không, mười năm trước bác ấy đã tự sát rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng có hơi mất tự nhiên kéo cái ghế mềm đang ngồi.
Không chỉ có vậy, nguyên nhân trực tiếp khiến bác gái tự sát lại có liên đến Tống Cẩm Ninh, hoặc chính xác hơn là bọn họ đều cho rằng có liên quan đến bà. Còn có cả những bức thư tình kia nữa…
Anh vốn cho rằng đây là một việc vô cùng đơn giản, chỉ cần hai ba câu là có thể nói ra rõ ràng hết. Nhưng sao nói đến đây, anh lại có cảm giác nội dung câu chuyện giống như việc lăn bóng tuyết vậy, càng lăn càng lớn, căn bản chẳng thể dùng một hai câu là có thể nói rõ ràng được. Nhưng nếu không nói rõ thì Tống Cẩm Ninh sẽ luôn bị vây trong trạng thái bị động tuyệt đối. Mà Hoắc Thiệu Hằng sao có thể để mẹ ruột của mình tiếp tục bị người khác lừa gạt được.
“Tự sát á?” Tống Cẩm Ninh đưa tay lên ôm lấy miệng, đôi mắt như ngậm nước bắt đầu bị sương mù che phủ, “Mẹ không tin! Con nói cho mẹ biết, tại sao bác gái của con lại tự sát? Có phải do người nhà họ Hoắc đàm tiếu gì bà ấy không?”
“Đàm tiếu ư?” Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhíu mày, môi càng mím chặt hơn. Mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì nhìn vào máy theo dõi bên cạnh ghế phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh chứ không nhìn thẳng vào bà, giọng nói lạnh nhạt của anh có chút xa xôi: “… Mẹ đang nói đến mặt nào?”
Khuôn mặt anh chỉ có sự nghiêm túc mà thờ ơ chứ chẳng có chút hứng thú gì.
Tống Cẩm Ninh nằm xuống ghế phẫu thuật, há mồm hít một hơi thật sâu, bà nói đầy cảm khái: “Mười sáu năm nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”
Bà vốn cho rằng Hoắc Quan Thần chọn ly hôn trong lúc bà đang bệnh hoạn đã khiến bà đủ đau lòng rồi, nhưng không ngờ vẫn còn có chuyện khiến người ta đau lòng hơn thế nữa.
“Anh cả, chị dâu cứ vậy mà không còn nữa rồi sao.” Tống Cẩm Ninh thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại, một giọt lệ lăn dài nơi khóe, “… Nếu so với bọn họ thì tình trạng của mẹ và bố con cũng không phải là tệ hại nhất. Dù sao, cả bố lẫn mẹ đều vẫn còn sống nhưng bọn họ thì đã không còn trêи cõi đời này nữa rồi.”
Nghe Tống Cẩm Ninh nói vậy, Hoắc Thiệu Hằng thật lòng thở phào một tiếng. Quả nhiên anh không nhìn nhầm mẹ mình.
Một người phụ nữ từ nhỏ đã lập chí muốn trở thành một nhà khoa học thì chuyện tình cảm sẽ không phải là tất cả cuộc sống của bà. Cho nên dù anh có nói nốt những lời còn lại với bà, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Nếu không phải vì chuyện này có liên quan đến bố mẹ mình thì Hoắc Thiệu Hằng thực sự chỉ muốn lôi ngay Cố Niệm Chi tới làm thuyết khách….
“… Nguyên nhân bác gái tự sát là vì phát hiện bác cả viết thư tình cho người phụ nữ khác.” Hoắc Thiệu Hằng đằng hắng một tiếng rồi tranh thủ nói liền một mạch luôn trước khi mình cảm thấy ngại, “Mười sáu năm trước, năm mà bác trai mất, Bộ Quốc phòng đưa di vật của bác trai về cho bác gái, chính lúc đó bác gái phát hiện ra đống thư tình kia… Không phải viết cho bác gái mà là viết cho một người phụ nữ khác. Sáu năm sau thì bà ấy chọn tự sát, kết thúc cuộc đời mình.”
“Thư tình ư?” Tống Cẩm Ninh mở to mắt, có hơi không hiểu: “Thư tình đó viết vào lúc nào vậy?”
“… Liên tục kéo dài trong vài năm liền.” Hoắc Thiệu Hằng nói rất bình thản: “Nếu mẹ có hứng thú thì con có thể cầm qua cho mẹ nhìn tận mắt.”