Bạch Cẩn Nghi có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu uống một ngụm cà phê, hàm hồ nói, “Cũng không có gì, chỉ là nghe Gia Lan nói, tình trạng của Tống Cẩm Ninh đã tốt hơn nhiều, nói không chừng còn có thể khôi phục thần trí thôi.”
“Ồ.” Bạch Duyệt Nhiên kéo dài giọng, “Chỉ thế thôi sao?”
“Đương nhiên. Cháu nghĩ xem, lúc trước cô là bạn tốt nhất của bà ta, nhưng bây giờ, bà ta đã ly hôn, cô thì lại ở cùng với chồng trước của bà ta…” Bạch Cẩn Nghi có chút bực bội nói. Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Kiến Thành, “Anh cả, em muốn chia tay với Hoắc Quan Thần.”
“Không được.” Bạch Kiến Thành quả quyết phản đối, “Các em đã ở với nhau gần mười năm, hơn nữa nhà họ Hoắc đang vào thời kỳ đỉnh cao, em không thể quá tùy hứng như vậy.”
Bạch Cẩn Nghi mệt mỏi ngồi trêи ghế xô-pha, nhìn lên trần thư phòng đến xuất thần. Nếu như là Hoắc Quan Nguyên, kể cả có phải làm kẻ thứ ba bà ta cũng nguyện ý, chỉ cần ông ta bằng lòng muốn bà ta…
Nhưng lại là Hoắc Quan Thần… Không thể nói ông ta không tốt, đã nhiều năm như vậy, đương nhiên Hoắc Quan Thần đối xử với bà ta còn tốt hơn cả Hoắc Quan Nguyên đối với bà ta, nhưng cuối cùng trong lòng bà ta vẫn còn một chút suy nghĩ không dẹp đi được.
Có điều, trêи đời này đã không còn Hoắc Quan Nguyên nữa, cho nên, chuyện ở cùng với Hoắc Quan Thần cũng không thể không tiếp nhận.
Bạch Cẩn Nghi suy nghĩ hồi lâu, nhắm mắt lại nói, “Em có thể đính hôn với Hoắc Quan Thần, nhưng chuyện kết hôn thì không vội. Dù sao ông ta cũng đã có con trai rồi.”
Mà ở tuổi của bà ta đã không thể sinh con được nữa, cho nên kết hôn hay không cũng không còn quan trọng.
Bạch Kiến Thành nặng nề liếc nhìn bà ta một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, “Vậy cứ đính hôn trước đã. Mấy ngày này em nhớ đi tới nhà họ Hoắc, nói chuyện với Hoắc Quan Thần đi.”
“Em biết rồi.”
Bạch Cẩn Nghi uống một hơi cạn sạch cà phê trong tay, đứng dậy cùng Bạch Trường Huy rời khỏi phòng làm việc của Bạch Kiến Thành.
Sau khi bọn họ rời đi, Bạch Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm về hướng Bạch Cẩn Nghi biến mất, khẽ nói với Bạch Kiến Thành, “Bố, con cảm thấy cô còn giấu giếm chúng ta chuyện gì đó.”
Bạch Kiến Thành cũng biết chút ít về chuyện năm đó, ông ta khẽ “Ừ” một tiếng, “Con đừng để ý, con phải ra sức nhiều hơn bên phía Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng đi. Còn nữa, em họ Bạch Sảng mấy ngày nữa sẽ về nước, con nhớ thu dọn một căn phòng trong nhà để nó về ở. Thím Hai của con mất sớm, chú Hai cũng không còn nữa, để một cô gái như như nó sống một mình bên ngoài bố không yên tâm.”
“A Sảng về sao?” Bạch Duyệt Nhiên lộ vẻ vui mừng, “Thế thì tốt quá, con sẽ đi đón em ấy. Tới lúc đó bố cho con biết em ấy bay chuyến nào và ngày giờ nhé.”
***
Từ sau khi Cố Niệm Chi ngủ thϊế͙p͙ đi, không ngờ cô lại cũng giống Tống Cẩm Ninh, ngủ sâu mãi không tỉnh.
Cũng may là Trần Liệt và Diệp Tử Đàn vẫn ở đây, các thiết bị y tế và thuốc men cũng đầy đủ, Cố Niệm Chi mê man nhưng vẫn luôn được giám sát chặt chẽ, sẽ không xuất hiện vấn đề sức khỏe nào khác.
Cô ngủ một mạch đến hôm nay là xế chiều ngày 30 tháng 12 mới tỉnh lại, không hề biết trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy.
Cố Niệm Chi ngồi dậy từ trêи giường, cảm thấy toàn thân vô cùng uể oải. Cảm giác đau đớn đã sớm biến mất nhưng vẫn còn có chút mệt nhọc, có thể là do việc tái tạo tủy xương không nhanh được nên cả người cô vẫn hơi suy yếu.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trêи ghế xô-pha đối diện giường xem tài liệu, nghe thấy tiếng động phía giường thì ngước mắt lên nhìn, thấy Cố Niệm Chi mặc áo thun đen của anh ngồi dậy.
Chiếc áo thun đen làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, trông nõn nà như phát sáng vậy. Vì là áo của Hoắc Thiệu Hằng cho nên kϊƈɦ thước cổ áo hơi to so với khung xương nhỏ bé của Cố Niệm Chi.
Cô duỗi lưng một cái, khi hạ cánh tay xuống, chiếc áo thun đen cũng hạ xuống theo, lộ ra xương quai xanh xinh xắn, trắng muốt, thêm cả một mảng da thịt trắng nõn động lòng người phía dưới xương quai xanh nữa.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhìn cô, tia sáng trong ánh mắt đen sâu thẳm như đã bị khóa lại, không thể thấy rõ được bất cứ tâm trạng và suy nghĩ nào của anh.
“Em tỉnh rồi à?”
Hoắc Thiệu Hằng để tài liệu xuống, ngồi ở mép giường đưa tay sờ trán cô.
Nhiệt độ bình thường, không sốt.
Cố Niệm Chi nhấc tay nắm lấy tay anh, khẽ bóp một cái, “Hoắc thiếu, em không sao.”
“Không đau chứ?” Hoắc Thiệu Hằng vẫn hỏi một câu, “Trần Liệt nói qua bốn mươi tám tiếng có thể dùng thuốc giảm đau.”