“Không! Em không muốn! Em muốn đưa Tống Cẩm Ninh đi! Dựa vào cái gì…”
Bạch Cẩn Nghi điên cuồng hét lên giống như phát điên vậy.
Bốp!
Bạch Trường Huy không thể nhịn được nữa, giơ tay tát vào mặt bà ta một cái, “Cẩn Nghi, em tỉnh táo lại đi! Có chuyện gì về nhà rồi nói! Đừng tự làm mất thể diện ở chỗ này nữa!”
Cái tát của Bạch Trường Huy khiến Bạch Cẩn Nghi choáng váng.
Bà ta ôm lấy gò má mình, trừng mắt nhìn Bạch Trường Huy, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
“Đưa em gái tôi đi!” Bạch Trường Huy chỉ vào Bạch Cẩn Nghi rồi nói với cấp dưới của mình, “Lập tức về nhà!”
Hoắc Thiệu Hằng kiềm chế sự kϊƈɦ động trong lòng, sải từng bước bình tĩnh đi về phía chiếc xe con chống đạn của mình.
Phạm Kiến nổ máy ô tô, lái về phía dinh thự.
Hai liên đội cảnh vệ mà bọn họ dẫn tới cũng rời khỏi chỗ mai phục, cưỡi lên những chiếc mô tô được giấu rất kĩ, đi theo sau xe chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng.
***
“Chào Thủ trưởng!”
Vệ binh đứng gác ở cổng biệt thự giơ tay chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng hơi nhấc cánh tay lên chào lại rồi sải bước đi vào.
Ánh mắt anh nhìn thẳng tắp, xuyên qua phòng khách đi về phía căn phòng được chuẩn bị dành riêng làm phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật A là Cố Niệm Chi, phòng phẫu thuật B là Tống Cẩm Ninh.
Khi anh đi qua phòng phẫu thuật A thăm Cố Niệm Chi thì thấy cô vẫn còn đang nằm trêи ghế làm thủ thuật, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt đến nỗi chỉ còn một chút màu hồng phấn anh đào.
Diệp Tử Đàn đẩy bàn dụng cụ phẫu thuật từ phòng B ra, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng dừng lại nói, “Hoắc thiếu, cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi.” Cô ấy nhìn Cố Niệm Chi đang hôn mê một chút, “Niệm Chi rất lợi hại, cũng rất dũng cảm, con bé hiến cho bác Tống không ít dịch tủy xương.”
Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng xong lại hỏi, “Sao cô ấy còn chưa tỉnh? Có đau không?”
Nhìn sắc mặt Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng luôn cảm thấy vẻ tái nhợt này hơi khác thường.
Diệp Tử Đàn lúng túng mỉm cười rồi khẽ nói, “Rút dịch tủy xương ra, bị đau là chuyện chắc chắn mà.”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lập tức trở nên sắc bén, “… Chẳng phải Trần Liệt đã nói là gây mê xong sẽ không đau sao?”
“… Đã dùng khí gây mê rồi nhưng liều thấp, không gây mê hoàn toàn. Đến lần thứ hai rút tủy thì cô ấy đã tỉnh lại rồi…” Diệp Tử Đàn không dám nói dối Hoắc Thiệu Hằng, cũng không dám giấu giếm một chữ nào. Vì căng thẳng quá, cô buột miệng nói hết tất cả ra, bao gồm cả những chuyện Trần Liệt dặn cô không nên nói với Hoắc Thiệu Hằng, thì cô cũng đã quên sạch rồi.
Hoắc Thiệu Hằng hơi xúc động, anh lại nhìn Cố Niệm Chi chút nữa rồi mới đi tiếp về phòng B.
Trong phòng phẫu thuật B, một mình Trần Liệt đang đứng nhập các số liệu theo dõi trước máy vi tính. Giờ anh ta chỉ cần chờ đến tuần sau so sánh đối chiếu sẽ biết được tình trạng khôi phục của Tống Cẩm Ninh như thế nào.
Ngẩng đầu lên thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng im lặng trước mặt mình, Trần Liệt vội vàng nở nụ cười, “Hoắc thiếu, chuyện bên kia đã xong rồi sao?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, sắc mặt hơi âm trầm, “Chẳng phải cậu đã nói sau khi gây mê thì việc rút tủy xương sẽ không đau sao?”
Trần Liệt nghe vậy cũng hiểu ngay Diệp Tử Đàn đã nói thật với Hoắc Thiệu Hằng rồi… Cô gái ngốc này… Trần Liệt chỉ biết cười khổ.
Anh ta cố nhếch miệng gượng cười rồi đẩy gọng kính tròn sắp trượt khỏi mũi lên, định đánh trống lảng sang chuyện khác, “Hoắc thiếu, đúng là kỳ tích! Tủy xương của Niệm Chi phù hợp với cơ địa của bà Tống đến mức hoàn hảo luôn, hoàn toàn không có phản ứng bài xích dị thể! Lòng tin của tôi đối với cuộc phẫu thuật này đã đạt tới chín mươi chín phần trăm rồi!”
Hoắc Thiệu Hằng hừ một tiếng, nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn máy tính của Trần Liệt, lạnh giọng nói, “Trần Liệt, việc phẫu thuật thành công của cậu không được phép thành lập trêи sự lừa gạt người khác như thế.”
Trần Liệt im thin thít. Anh ta hơi chột dạ, đúng là việc rút dịch tủy xương vô cùng vô cùng đau đớn, hơn nữa, để phẫu thuật đạt hiệu quả cao, anh ta cũng không gây mê hoàn toàn.
Lại thêm… cuộc phẫu thuật này của anh ta không chỉ cần một hai lần rút dịch tủy xương là xong mà là lặp đi lặp lại nhiều lần, quả thực… cũng có chút không tử tế.