Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương của Đế quốc Hoa Hạ ngồi trong một chiếc ô tô đang vội vã lao đi, không hài lòng nói với em gái Bạch Cẩn Nghi: “Cẩn Nghi, em làm ăn kiểu gì thế? Sao có thể để Hoắc Thiệu Hằng đưa người đi như thế? Em nói xem, em ở bên cạnh Hoắc Quan Thần bao nhiêu năm qua nhưng đến một danh phận cũng không giành được, lẽ nào còn muốn treo cổ chết ở một gốc cây đó sao?”
Trong lòng Bạch Cẩn Nghi rất lo lắng, ở trước mặt anh trai, bà ta vẫn chưa nguôi cơn tức giận: “Bây giờ không phải là lúc để nói điều này, quan trọng là Tống Cẩm Ninh cơ. Tình hình gần đây của cô ấy rất có vấn đề, em rất lo lắng…”
“Em lo lắng cái gì? Không phải em đã giúp điều trị cho cô ấy bao nhiêu năm rồi sao? Làm sao mà vẫn không chữa khỏi?” Bạch Trường Huy cau mày: “Nếu không thể chữa khỏi, thì hãy từ bỏ đi. Nghiên cứu của em thế nào rồi?”
“Lúc nào cũng có vấn đề, em không thể nào khôi phục được dữ liệu thí nghiệm ban đầu.” Bạch Cẩn Nghi càng bực dọc hơn.
Một thí nghiệm thực hiện mười sáu năm rồi vẫn không có chút kết quả gì, bản thân bà ta cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
“Lẽ nào chỉ có một con đường là Tống Cẩm Ninh thôi sao?” Bạch Trường Huy nhắm mắt lại, dựa vào sau ghế, lẩm bẩm đáp: “Nếu lúc đầu thằng Hai lấy tư cách đại diện Quân đội tham gia thí nghiệm thì tốt biết mấy, đáng tiếc lại là Hoắc Quan Nguyên…”
“Nếu thật sự là anh Hai… anh ấy sẽ không đi đến bước đường này. Bây giờ người cũng chết rồi, còn nhắc tới làm gì nữa?”
Bạch Cẩn Nghi im lặng.
Thằng Hai, anh Hai mà họ nói tới đó, chính là Bạch Dư Sinh vì phản quốc mà bị quân đội cử Hoắc Thiệu Hằng truy đuổi đến nước ngoài bí mật xử lý.
“Em không muốn nói tới à? Lúc đầu, vốn dĩ phải là thằng Hai đi, chính em là người đã nằng nặc bắt anh đi nói giúp đổi thành Hoắc Quan Nguyên, con trai cả nhà họ Hoắc đi. Lúc đó, anh tưởng rằng em đã vừa ý tay Hoắc Quan Nguyên đó nên mới tốn biết bao tâm tư để giúp cậu ta trở thành đại diện Quân đội vào phòng thí nghiệm đấy em biết không?”
Nhớ tới năm ấy, Bạch Trường Huy cũng vô cùng xót xa.
“Mười sáu năm trước, Hoắc Quan Nguyên là Đại tá, vào thời điểm đó, Hoắc Quan Thần mới là một Thượng úy nhỏ nhoi, rõ ràng là khác biệt như trời với đất.” Bạch Cẩn Nghi mỉm cười: “Lúc đó em mới đang làm nghiên cứu hậu tiến sĩ, làm sao dám trèo cao tới Hoắc Quan Nguyên?”
Sự thật là ban đầu bà ta đã phải lòng Hoắc Quan Nguyên rồi, nhưng tiếc rằng Hoắc Quan Nguyên đã có người trong lòng, chẳng thèm để ý đến bà ta…
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Cẩn Nghi hơi khó chịu. Bà ta lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra hút.
Bạch Trường Huy chộp lấy, ném ra ngoài cửa sổ, mắng bà ta: “Bao nhiêu tuổi rồi?! Lại còn hút thuốc nữa?! Em không muốn sống nữa à?!”
“Tất nhiên là em muốn sống. Không hoàn thành thí nghiệm này, em chết không nhắm mắt.”
Bạch Cẩn Nghi hạ quyết tâm, vì vậy Tống Cẩm Ninh nhất định không thể rơi vào tay người khác.
Hai anh em đang nói chuyện, chiếc xe cảnh sát phía trước dẫn đường đã đến phạm vi cách cổng Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu một dặm.
Theo thông lệ của các doanh trại Quân đội trong Đế quốc Hoa Hạ, ở khoảng cách một dặm sẽ có gắn biển báo “Vùng quân sự đặc biệt” trêи cây, cảnh báo các phương tiện không có giấy thông hành không được tùy tiện tiến vào.
Bạch Trường Huy bị em gái Bạch Cẩn Nghi kéo vội đến đây. Ông ta không tìm được người quen trong Bộ Quốc phòng để điều bộ đội phòng vệ, cuối cùng chỉ đành tìm đến cấp dưới cũ ở Bộ Công an của mình để mượn một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt.
Trong mắt mấy người bọn họ, họ cũng không quá coi trọng Quân khu sáu mới thành lập đó.
Bởi vì tiền thân của Quân khu sáu là Cục tác chiến đặc biệt nằm dưới sự quản lý của Trung ương Bộ Quốc phòng Đế quốc, chỉ là một bộ phận chuyên phụ trách mảng tình báo, gián điệp hay các nhiệm vụ đặc biệt với nước ngoài.
Theo quan điểm của các lãnh đạo Chính trị cấp cao ở Đế quốc, do sinh sau đẻ muộn nên sức mạnh chiến đấu vốn có của Quân khu sáu đã kém hơn rồi, không thể so sánh với năm Quân khu lớn khác được. Do đó Bạch Trường Huy mới dám chỉ dùng có một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt để xông vào Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.
Đối với quân nhân mà nói, thực lực phải chiến đấu mới biết chứ không phải dựa vào cơ cấu tổ chức cộng dồn lại.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nắm rõ suy nghĩ của mọi người mới có thể trong một thời gian ngắn mà tùy cơ ứng biến, dùng một hòn đá ném ba con chim một cách thuần thục như vậy.
Không chỉ chữa bệnh cho mẹ mình mà anh còn tách nhà họ Bạch ra để đối phó, đồng thời khiến cho Quân khu sáu lập uy ở Đế Đô.
***
“Tổng thư ký Bạch, ngài nhìn tấm biển phía trước xem…” Tài xế của Bạch Trường Huy dừng xe trước biển thông báo vùng quân sự đặc biệt. Bọn họ không có giấy thông hành nên không biết làm thế nào để lái xe vào.
Bạch Trường Huy liếc nhìn tình hình xung quanh, vẫy tay ra hiệu: “Cứ vào đi, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.”
Tài xế của ông ta đành phải khởi động xe, cố cứng đầu lao vào “Vùng quân sự đặc biệt”.