Sự khác biệt duy nhất là thể chất của Cố Niệm Chi rất đặc biệt, các tế bào cơ thể của cô ấy có chức năng tự phục hồi rất hoàn hảo. Trong tình hình gen bị phá hủy bởi lực tấn công mạnh mẽ như thế của từ trường, vậy mà cơ thể cô ấy lại dần dần tự hồi phục.
Mặc dù các tế bào cơ thể của mỗi người đều có chức năng phục hồi DNA nhất định, nhưng chức năng này ở bên trong Cố Niệm Chi được khuếch đại lên rất nhiều lần.
Do đó, Trần Liệt đề xuất ra một ý tưởng, sử dụng các tế bào gốc tạo máu trong tủy xương của Cố Niệm Chi, tiêm vào cơ thể của Tống Cẩm Ninh, nhờ vào thể chất đặc biệt của Cố Niệm Chi, liệu có thể giúp Tống Cẩm Ninh tiến hành phục hồi gen không?
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Trần Liệt, còn cần xác minh dữ liệu của nhiều phương diện nữa.
Mặc dù khả năng tự hồi phục của Cố Niệm Chi rất mạnh mẽ, nhưng sau khi cô ấy khỏi bệnh, ký ức trước mười hai tuổi đã hoàn toàn bị lãng quên, cũng không biết liệu đó có phải là tác dụng phụ do từ trường gây ra hay không.
Đối với điều này, Trần Liệt cho rằng cần phải tiếp tục quan sát.
Tuy Cố Niệm Chi không có ký ức trước mười hai tuổi nhưng cô ấy vẫn có thể sống như một người bình thường. Đối với Hoắc Thiệu Hằng, nếu Tống Cẩm Ninh có thể sống như một người bình thường cũng là quá đủ rồi.
Ngay cả khi bà ấy quên đi những ký ức trước đây, Hoắc Thiệu Hằng vẫn cảm thấy điều đó không thành vấn đề. Theo một nghĩa nào đó, Cố Niệm Chi đã là niềm hy vọng cuối cùng của Hoắc Thiệu Hằng.
Sự hồi phục thuận lợi của cô ấy đã chứng minh rằng tế bào máu của cô ấy có chức năng này. Có điều, lúc đó cô ấy còn quá nhỏ, tình trạng thể chất không ổn định, tâm trạng thay đổi rất nghiêm trọng. Hơn nữa, không biết việc lãng quên quá nhiều ký ức là tốt hay xấu nên họ không dám tùy tiện sử dụng các tế bào gốc tạo máu trong tủy xương của cô ấy để điều trị cho Tống Cẩm Ninh.
Sau sáu năm quan sát, Trần Liệt nghĩ rằng đợi sau khi Cố Niệm Chi trưởng thành sẽ có thể thử một lần xem thế nào.
Lần này, Hoắc Thiệu Hằng đưa cô ấy về nhà vốn tính toán một mũi tên trúng hai đích, vừa để gia đình chấp nhận cô ấy vừa để cô ấy quen thân với mẹ anh. Như vậy, đợi đến sau Tết, anh sẽ thuyết phục Cố Niệm Chi giúp mẹ mình điều trị.
Kết quả là vì những chuyện xảy ra sau khi về nhà nên những chuyện này cũng phải đẩy nhanh hơn thêm vài ngày.
***
Hoắc Thiệu Hằng nắm tay Cố Niệm Chi, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện một lúc lâu, trong lòng Cố Niệm Chi cũng thấy hơi kỳ lạ nhưng cô không hối thúc anh, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc hồi lâu mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Chi, cuối cùng cũng nói ra: “… Đúng thế, chúng tôi đã tìm thấy loại thuốc có thể chữa khỏi cho mẹ tôi. Đó… chính là em.”
Cố Niệm Chi vô cùng ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng nở một nụ cười từ tận đáy lòng mình: “Thật sao? Em thực sự có thể giúp bác Tống chữa bệnh sao? Anh mau nói đi! Em phải giúp bác ấy như thế nào?!”
Hoắc Thiệu Hằng ngây người, vô thức hỏi: “Em thực sự đồng ý sao? Thực sự bằng lòng giúp mẹ tôi chữa bệnh sao?”
“Tất nhiên rồi.” Cố Niệm Chi không chút do dự rút tay ra khỏi bàn tay anh, nghiêng người về trước vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng: “Không thành vấn đề, cứ lấy đi, anh muốn chỗ nào? Cắt chân hay là tay?”
“Tất nhiên là không.” Hoắc Thiệu Hằng phì cười: “Trần Liệt nói dùng các tế bào gốc tạo máu trong tủy xương của em là được rồi. Đợi đến khi cậu ấy đến, sẽ lập tức phẫu thuật ngay.”
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Có phô trương quá không? Em còn tưởng sẽ phải phẫu thuật cho mẹ anh đấy!”
“Tiến hành cùng một lúc.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ: “Trần Liệt từng nói, tiến hành cùng một lúc sẽ cho ra kết quả tốt nhất.”
“Vậy… sẽ tiêm thuốc mê chứ?” Cố Niệm Chi suy nghĩ một chút rồi khẽ hỏi: “Có phải sẽ rất đau không?”
“Tất nhiên sẽ tiêm thuốc mê.” Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô: “Em ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy là không sao rồi.”
Cố Niệm Chi rất yên tâm về y thuật của Trần Liệt, cũng hoàn toàn tin cậy vào nhân cách của Hoắc Thiệu Hằng.
Bên cạnh đó, cô ấy cũng rất thích Tống Cẩm Ninh, chân thành hy vọng bà ấy sẽ có thể vì thế mà hồi phục, sẽ không còn tình trạng đến con trai mình cũng không nhận ra nữa…
“Haiz…”
Nghĩ đến Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi lại thở dài.
“Sao vậy?” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy. “Than ngắn thở dài gì thế? Nếu em không muốn…”