“Cô có biết trước khi phát bệnh bà ta là người như thế nào không? Bà ta vốn chỉ là một ả đàn bà lẳng lơ luôn dựa vào sắc đẹp của bản thân để đi khắp nơi mê hoặc người khác! Nếu không sao có thể khiến bố tôi mất mạng vì bà ta chứ? Bây giờ cô thấy bà ta bình thường như vậy đấy, nhưng năm xưa thì thế nào chứ? Chỉ có cô là không biết thôi. Nếu không có cô Bạch thì bà ta đã sớm bị nhận điều trị bằng điện kϊƈɦ trong bệnh viện tâm thần từ lâu rồi…”
“Bộ dạng bây giờ của bà ta tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian chưa mắc bệnh tâm thần. Chẳng qua, tôi cũng chỉ để bà ta tiếp tục mất trí nhớ thôi mà, cho bà ta ăn uống đầy đủ, mọi người đều đỡ phải lo nghĩ. Cô còn không hài lòng cái gì chứ? Liên quan gì đến cô nào?”
Tại thời điểm này, Hoắc Gia Lan cảm thấy bản thân mình đang chiếm thế thượng phong, từng câu từng chữ đều vô cùng hà khắc, đay nghiến Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi không ngờ mình lại vướng vào mớ rắc rối to như vậy, lòng bàn tay cũng lạnh toát.
Cô lúng túng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc, nhưng không lên tiếng phủ nhận, ánh mắt anh ấy bình tĩnh nhìn cô rồi lại rời đi.
Có phải vì có quá nhiều uẩn khúc nên Hoắc thiếu mới có vẻ muốn nói lại thôi như thế không? Chẳng trách mỗi khi đối mặt với Tống Cẩm Ninh, tâm trạng của anh ấy đều rất phức tạp.
Mặc dù anh không ngăn cản cô tiếp cận bà, nhưng chính anh lại luôn chỉ nhìn theo bà ấy từ phía sau.
Chuyện năm đó, có lẽ không phải bọn họ không hề hay biết nhỉ?
Nghĩ đến chuyện Hoắc Quan Thần ly hôn rồi nhưng vẫn để Tống Cẩm Ninh điên loạn mất trí ở bên mình như cũ, cô chợt nghĩ, rốt cuộc trong chuyện này còn có bao nhiêu bí ẩn khác mà người ngoài không thể biết nữa chứ?
Chẳng trách Hoắc Thiệu Hằng lại quyết định rời khỏi nhà gia nhập quân đội nhiều năm không về, cũng không can dự vào chuyện của người lớn như vậy.
Bạch Cẩn Nghi thở dài nhìn khuôn mặt u sầu của Hoắc Quan Thần.
Hoắc Gia Lan chỉ vào Tống Cẩm Ninh, trong lòng tràn ngập vui sướиɠ nói với Cố Niệm Chi: “Có biết từ lúc nào mà bác Tống của cô đang là bà Hoắc lại trở thành bà Tống không? Chính là năm đó, khi chú Hai tôi nhìn thấy những lá thư kia đã kiên quyết ra tòa ly hôn đấy.”
Lúc đó, lý do trêи giấy tờ để ra tòa ly hôn là vì Tống Cẩm Ninh bị bệnh tâm thần, không tiện cho quan hệ vợ chồng thôi…
Tất nhiên, ông ấy sẽ không nói lý do thực sự là vì giữa vợ và anh trai mình có quan hệ bất chính…
Lúc này, Cố Niệm Chi mới nhớ đến vài lần Hoắc Thiệu Hằng muốn nhắc tới mẹ anh Tống Cẩm Ninh nhưng rồi lại thôi. Chẳng trách anh ấy lại cố tình muốn tìm một thời gian riêng để nói với cô. Trêи thực tế, chuyện này thật sự cũng không nên để người ngoài biết được.
Nếu hôm nay Bạch Cẩn Nghi không chạy tới đây ngay thì chẳng phải cô sẽ được nghe trước toàn bộ sự việc từ chính Hoắc Thiệu Hằng hay sao?
Như vậy cô cũng sẽ không bị sốc quá thế này.
Cũng may, khả năng ứng phó của cô coi như còn bình thường.
Cố Niệm Chi lại lặng lẽ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt lưu luyến trêи khuôn mặt anh ấy. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Hoắc Thiệu Hằng quyết định gia nhập quân đội vào mười năm trước sao?
Gia đình anh khiến anh cảm thấy xa lạ, ngột ngạt, thật sự không muốn quay lại ngôi nhà này nữa, phải không?
Sau khi gia nhập quân đội, nhiệm vụ nào anh ấy cũng tranh làm, chỉ cần có thể không cần phải về nhà thì anh sẽ không về, vì anh không thể nào đối mặt với mọi người trong cái nhà này.
Anh đã phải mất mười năm mới có được sự tâm hồn mạnh mẽ và yên bình như vậy để bản thân có thể không quan tâm đến những chuyện ngoài lề, không mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân nào khi đối diện với việc này.
Thầm phán đoán tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng như vậy, trong lòng Cố Niệm Chi cũng rất khó chịu. Cô luôn cảm thấy có lẽ sự việc này cũng không phải là không có cơ hội xoay chuyển.
Tống Cẩm Ninh vẫn còn điên, Hoắc Quan Nguyên mất tích, ai biết được có chuyện gì đã xảy ra chứ?
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đi qua, cầm lấy những lá thư trong tay Cố Niệm Chi, bình tĩnh nói với Hoắc Gia Lan: “Những thứ này, tôi sẽ giữ lại trước. Tạm thời mẹ tôi sẽ được đưa đi. Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Nói rồi, anh ấy quay đầu gọi một tiếng: “Lính công vụ đâu?”
Lính công vụ trực ban hôm nay vội vàng chạy vào: “Chào Thủ trưởng ạ!”
“Gọi cho thư ký sinh hoạt của tôi, bảo họ đưa Trần Liệt và bác sĩ Diệp qua đây đón mẹ tôi đến căn cứ tổng bộ của Quân khu sáu.”
Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh rõ ràng, rành mạch, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh như có một hồi chuông giúp người nghe định thần lại vậy.