Hoắc Gia Lan chỉ đợi Cố Niệm Chi nói câu này, vừa nghe thấy vậy, nụ cười của cô ta tắt lịm, khóe môi mang theo vẻ nhạo báng, nói: “Cô Bạch là người có phẩm chất thanh cao, từ trước đến nay cũng rất nghiêm túc, đứng đắn, sao em có thể nghĩ về cô ấy như thế được? Hơn nữa, lúc cô Bạch và chú Hai tôi đến với nhau thì chú tôi đã ly hôn rồi. Kẻ làm con chim cưu chiếm tổ chim khách lại là một người khác đấy.”
“Nếu đây là mối quan tâm của cô, thì cô Cố này, tôi cho rằng cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Tôi đâu có hèn hạ đến mức cố tình làm khó một người mắc bệnh tâm thần như cô nói chứ. Đúng thế, mấy năm nay công việc của tôi rất bận rộn, quả thực đã có phần sơ suất, vì vậy nên tôi cũng muốn bồi thường.”
Bạch Cẩn Nghi chợt hiểu ra ẩn ý sau lời nói của Cố Niệm Chi, hơi dở khóc dở cười phản bác lại cô ấy.
Hoắc Gia Lan tiếp tục khen ngợi Bạch Cẩn Nghi: “Em Cố này, là do em không biết đó thôi. Những ngày đầu, cô Bạch đã rất vất vả mới có thể giúp cô Tống hoàn toàn thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Tình hình lúc đó nói ra còn sợ làm em chết khϊế͙p͙ ấy. Cũng nhờ cô Bạch vừa có bản lĩnh, vừa có kiên nhẫn, còn có tư cách đến tiếp cận cô Tống nên mới khiến gia đình chúng tôi và Bộ Quốc phòng yên tâm để cô ấy chăm sóc cho cô Tống.”
Thấy Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi ngày càng làm chủ tình hình, trong lòng Cố Niệm Chi có chút bất an, nhưng cô vẫn không chịu buông tha. Dù sao, Hoắc Thiệu Hằng cũng có lên tiếng ngăn cản cô đâu, đã vậy thì cô phải nói tiếp: “Phải, em không phủ nhận khả năng của nhà vật lý Bạch. Nhưng mười sáu năm đã trôi qua rồi, bác Tống vẫn chưa bình phục, tại sao lại không thể tìm người khác đến thăm khám chứ? Mua đồ còn phải chọn lựa kĩ càng rồi mới mua, huống chi là chữa bệnh?”
“Nhưng bệnh của cô Tống có liên quan đến kế hoạch thử nghiệm tuyệt mật của Bộ Quốc phòng. Để tránh rò rỉ thông tin, người bình thường vốn không được phép tiếp cận với cô Tống. Nếu em muốn tìm một bác sĩ khác để điều trị cho cô Tống, trước tiên hãy nộp đơn đề nghị lên Bộ Quốc Phòng, đợi Bộ Quốc phòng xác minh lý lịch chính trị xong mới có thể yên tâm để bác sĩ điều trị cho cô ấy. Cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm mới xác minh lý lịch chính trị xong nữa đây…”
Hoắc Gia Lan phản bác rất trôi chảy, kín kẽ, ánh mắt thoáng lóe lên vài phần đắc ý nhìn Cố Niệm Chi như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh thích gây chuyện vậy.
“Bởi vì điều trị tâm lý luôn không tránh được phải thôi miên, nếu là người không đáng tin cậy, ngộ nhỡ thôi miên ra thông tin tuyệt mật thì biết làm sao? Vì vậy hoàn toàn không thể coi thường được. Khi đó, tôi cũng là một thành viên của phòng thí nghiệm, mặc dù không trực tiếp tham gia vào lần thí nghiệm đó, nhưng mọi mặt của thí nghiệm tôi đều biết cả, vì vậy, cuối cùng Bộ Quốc phòng đã quyết định để tôi tiếp nhận việc điều trị.”
Bạch Cẩn Nghi lấy lại tinh thần, bắt đầu nhẹ nhàng giải thích cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cảm thấy mình như bị rơi vào lưới vậy, còn Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi thì đứng trêи bên lưới lạnh lùng nhìn cô vùng vẫy.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là kiểu người dễ bị đánh bại bởi một vài câu nói của người khác. Cố Niệm Chi không ngần ngại bác bỏ: “Trêи thực tế cũng có thể tìm một quân y mà. Ví dụ như Trần Liệt, bác sĩ quân y được mệnh danh là thần y chẳng hạn, mọi người đều biết anh ấy phải không? Để anh ấy thử không được sao? Anh ấy vốn là quân nhân, cấp bậc an ninh cũng rất cao, để anh ấy thay thế thì đâu cần sợ rò rỉ thông tin nữa chứ?” Cố Niệm Chi khoanh tay, cuối cùng hạ sát chiêu: “Đóng cửa, thả Trần Liệt!”
Hoắc Gia Lan vẫn không đồng ý, “Tuy Trần Liệt thật sự là bậc thầy của nước nhà nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói Trần Liệt từng học về tâm lý học, cũng như chưa từng có kinh nghiệm làm bác sĩ tâm lý, còn cô Bạch lại có mười sáu năm kinh nghiệm rồi.”
Cố Niệm Chi nhướng mày, khăng khăng nói: “Ai nói Trần Liệt không có kinh nghiệm chứ?” Cô đang định nói về tình huống của bản thân, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại lên tiếng, giành lời trước khi cô kịp nói: “Chỉ cần Bộ Quốc phòng đồng ý, đương nhiên có thể để Trần Liệt thử xem. Có điều, theo tôi được biết, Trần Liệt khá bận rộn, không biết cậu ta có thời gian không.”
Thấy Hoắc Thiệu Hằng lại ủng hộ ý kiến của Cố Niệm Chi, Hoắc Gia Lan, Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Quan Thần đều rất ngạc nhiên.
Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Quan Thần nhìn nhau và không nói gì.
Hoắc Gia Lan vẫn không đồng ý, cô ta cắn răng, tức tối nói: “Em Cố đã càn quấy, sao anh họ cũng để mặc cho em ấy tung hoành như thế chứ?” Nói xong, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng: “Anh họ cả, anh đừng quên, lúc đó bố em cũng ở trong phòng thí nghiệm, nhưng thí nghiệm xảy ra sự cố, Bộ Quốc phòng lại nói với em và mẹ rằng bố em mất tích rồi.” Hoắc Gia Lan vừa nói vừa chỉ vào Tống Cẩm Ninh đứng bên cạnh Cố niệm Chi: “Chỉ có bà ấy! Chỉ có bà ấy biết đã xảy ra chuyện gì trong phòng thí nghiệm vào thời điểm đó! Muốn đưa bà ấy đi ư? Em không đồng ý! Tung tích của bố em vẫn đang nằm trêи người bà ấy đấy!”
Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ liếc nhìn về hướng mà Hoắc Gia Lan chỉ, thấy khuôn mặt lơ mơ không hiểu của Cố Niệm Chi, đột nhiên anh không kìm lòng được. Anh đang muốn gọi cô ấy qua đây thì đã nghe thấy Cố Niệm Chi một lần nữa phản bác lại.
Đối diện với biến cố xảy ra bất ngờ như thế này, Cố Niệm Chi cũng chợt hiểu ra điều khiến cô luôn có cảm giác lo lắng, bất an đến khó tả này là gì.
Chính là bố mẹ của Hoắc Gia Lan!
Theo lý mà nói thì bố của Hoắc Gia Lan là con trai cả của nhà họ Hoắc, mẹ là con dâu trưởng, đều là người thân thiết nhất cả. Thế nhưng, trong hai ngày ở đây, cô chưa từng nghe ai chủ động nhắc tới hai người này. Ngay cả Hoắc Gia Lan cũng chưa từng nói với cô bất cứ điều gì về bố mẹ cô ta.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nghe thấy Hoắc Gia Lan nhắc đến bố mình.
Cố Niệm Chi vô thức vỗ tay một cái, nghiêm túc nói: “Vậy thì càng tốt. Chị cả nhà họ Hoắc này, mục đích của chúng ta đều như nhau, đó là sớm chữa khỏi bệnh cho bác Tống, như vậy chị cũng có thể sớm tìm thấy tung tích của bố mình, chị thấy có đúng không?”