Nếu không thì bác ấy sẽ mang tiếng ngoại tình, là một vấn đề rất nghiêm trọng về đạo đức lối sống.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm Cố Niệm Chi một hồi, mặc dù nét mặt anh không hề thay đổi nhưng trong đáy lòng đúng là có hơi giật mình.
Không ngờ Cố Niệm Chi nhạy cảm như vậy, đã nghĩ đến ngay việc bố anh có người khác ở bên ngoài…
“Ừ, sau đó ông ấy có… bạn gái.” Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói nhiều hơn về chuyện này nữa, “Đi thôi, chắc mẹ tôi vẫn đang nấu bữa sáng đấy, em còn muốn ăn cháo nữa không?”
“A, có chứ.”
Cố Niệm Chi nhanh chóng bị đánh lạc hướng. Hôm trước Tống Cẩm Ninh nấu cháo ngon như vậy, đến tận bây giờ vị giác của cô vẫn còn nhớ mùi vị của món ăn đó.
Hai người mang theo bốn, năm cái túi giấy Chanel đi vào chỗ ở của Tống Cẩm Ninh ở tầng ba.
Quả nhiên bà đang nấu ăn ở phòng bếp nhỏ, vẫn nấu cháo như trước, nhưng còn làm thêm một món cơm rang hải sản nữa.
Trông thấy Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đi tới, Tống Cẩm Ninh lại lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, “Xin hỏi hai người tìm ai?”
Cố Niệm Chi rất tự nhiên đi đến kéo cánh tay bà mỉm cười nói: “Bác Tống, cháu đến ăn chực món điểm tâm của bác đây, cháo bác nấu ngon lắm ạ!”
Mặc dù Cố Niệm Chi đã ăn một bữa sáng no ự rồi nhưng đồ ăn của Tống Cẩm Ninh ở đây ngon hơn, cô không muốn bỏ lỡ.
Tống Cẩm Ninh tỏ vẻ ngượng ngùng, bất kể ai khi được khen đều sẽ vui sướиɠ trong lòng, đặc biệt là những người bị bệnh tâm thần như Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi một mình trong phòng khách, không có bản lĩnh tự thân tự quen được như Cố Niệm Chi, anh cũng không vào nhà bếp góp vui.
“Được được, cô thích cháo tôi nấu à? Cô từng ăn rồi sao?” Tống Cẩm Ninh mỉm cười cầm cái bát nhỏ múc cháo cho cô, sau đó lại múc cơm rang vàng óng vào đĩa ngọc băng hình hoa địa lan rồi đặt lên bàn ăn.
Cố Niệm Chi để ý thấy lần trước Hoắc Thiệu Hằng cũng dùng cái đĩa giống thế này để đựng cơm rang cho Tống Cẩm Ninh.
Ánh mắt cô nhìn lướt qua người Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ ai dám nói Tống Cẩm Ninh chắc chắn không nhớ chuyện xảy ra ngay ngày hôm trước chứ? Rõ ràng là bác ấy vẫn có ấn tượng, chẳng qua là ấn tượng đó quá mờ nhạt, mơ hồ đến mức giống như một bản năng, bản năng của một người mẹ.
“Hoắc thiếu, bác Tống làm xong bữa sáng rồi đấy, anh có muốn vào ăn không?”
Cố Niệm Chi cao giọng gọi.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đứng dậy đi vào, gật đầu có ý cảm ơn Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng thì vô cùng gò bó, còn không dám nhìn thẳng anh, chùi tay vào tạp dề trước ngực, nói khẽ: “Hai người ăn đi, tôi ra ngoài xem một chút.” Nói xong bà bước nhanh ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, nhìn đĩa cơm rang trước mặt, điềm tĩnh như thường cầm thìa lên ăn một miếng.
Cố Niệm Chi ăn hai thìa cháo trắng, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc thiếu, người giúp việc của bác Tống đâu ạ? Sao hôm nay không nhìn thấy bọn họ?”
Lần trước, Cố Niệm Chi đã từng gặp hai người giúp việc chuyên chăm sóc cho Tống Cẩm Ninh. Cô vẫn nhớ như in, một người gọi là chị Hình, một người gọi là chị Vưu.
“Không biết, em đi hỏi xem.”
Hoắc Thiệu Hằng tập trung ăn cơm rang trứng cho Cố Niệm Chi một cơ hội để tiếp xúc với Tống Cẩm Ninh.
Ăn xong mấy thìa cháo, Cố Niệm Chi ra ngoài tìm Tống Cẩm Ninh.
Cô đi một vòng mới nhìn thấy Tống Cẩm Ninh đang ở trong phòng ngủ nhỏ ở phía trong.
Bà đang khoác một chiếc khăn choàng lớn hình tam giác bằng gấm, thêu hình hoa hải đường, đứng phía trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.
Phòng ngủ rất nhỏ, trần rất thấp, đồ đạc lại bày khắp phòng, chỗ nào cũng có đồ trang trí. Mặc dù tất cả đều có vẻ rất quý giá, nhưng vì nhiều quá đâm hóa dở, nhìn rất ngột ngạt.
Cũng giống như lòng người, nếu chất chứa quá nhiều thứ thì sẽ trở nên hẹp hòi, tính toán chi li và mệt mỏi.