Hoắc Gia Lan ngồi ở phía đối diện Hoắc Thiệu Hằng không được tự nhiên lắm, khẽ chuyển động người một chút, gõ nhẹ lên bàn: “Ăn sáng đi.”
Khi ăn cơm, người nhà họ Hoắc luôn tuân thủ nguyên tắc “Ăn không nói chuyện, ngủ không làm ồn”. Mặc dù bữa điểm tâm không có người lớn ăn cùng nhưng bình thường Hoắc Gia Lan vẫn luôn duy trì quy tắc này.
Chương Văn Na bĩu môi, mặt dài ra, cúi đầu quấy bát cháo yến mạch sữa bò trước mặt, vội vội vàng vàng cho hết rồi buông bát xuống, nói với Hoắc Gia Lan: “Chị Lan ơi, em có mấy người bạn, muốn mời các bạn ấy tham gia buổi party đón năm mới của nhà mình.”
Hoắc Gia Lan “Ừ” một tiếng, “Chị sẽ gửi cho em một bản danh sách, em điền thông tin của họ xong rồi đưa cho chị trước buổi tối hôm nay. Chị sẽ cho người đi kiểm tra.”
“Kiểm tra á?!” chương Văn Na cao giọng nói, “Sao lại phải kiểm tra bạn của em chứ?!”
“Vì không quen.” Hoắc Gia Lan còn không thèm nhấc mí mắt lên, “Đây là nơi nào, chị nghĩ chắc em cũng biết đúng không? Đây không phải nơi con chó con mèo nào cũng có thể vào.”
“Chị…!” chương Văn Na tức giận đứng phắt dậy, chỉ vào Hoắc Gia Lan nói: “Thôi được rồi, bỏ đi, không đến thì không đến, có gì ghê gớm chứ?!”
“Chẳng có gì ghê gớm cả.” Hoắc Gia Lan cầm giấy ăn lau miệng, “Nhưng bọn em vất vả trăm bề như thế, không phải vì để có thể được ở lại nơi này à?”
Chương Văn Na nghe vậy liền chột dạ, lập tức liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, sợ bị hai người họ chê cười.
Có điều, cử chỉ của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi gần như giống y chang nhau, đều cụp mắt xuống ăn bữa sáng của mình, hoàn toàn bỏ ngoài tai chuyện đang xảy ra trong phòng ăn.
Chương Văn Na thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Gia Lan một chút rồi nói một câu với Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi: “Anh họ cả, Niệm Chi, hai người cứ ăn từ từ nhé, em đi trước đây.”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên định trả lời đã thấy cô ấy thở hồng hộc bỏ đi mất rồi.
Chương Văn Kiệt thấy rất không thoải mái nhưng anh ta không nỡ rời xa Cố Niệm Chi. Thấy cô vẫn đang ăn, anh ta cũng từ tốn liên tục múc thêm cháo yến mạch sữa bò, vắt óc để kiếm chủ đề nói chuyện với Cố Niệm Chi: “Cô… cô Cố này, trước đây cô đã từng đến Đế Đô chưa?”
Cố Niệm Chi nuốt nốt miếng cuối cùng, uống một ngụm trà tráng miệng, sau đó mới cười tủm tỉm nói: “Đây là lần đầu tiên em đến ạ, đầu xuân sang năm là vào năm học rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt lên liếc nhìn chương Văn Kiệt, đặt dao ăn xuống, nghiêng người nói với Cố Niệm Chi: “Mấy thứ em mua để ở chỗ nào? Để tôi mang lên trêи kia.”
Cố Niệm Chi vội nói: “Chúng ta cùng đi đi, đồ đều để ở trong phòng em ạ.”
Họ đang nói về món quà mua cho Tống Cẩm Ninh, mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chính là mấy món đồ hôm qua mua ở cửa hàng chính hãng của Chanel ở quảng trường Trại Ngang.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, đứng dậy nói với Hoắc Gia Lan và chương Văn Kiệt: “Mọi người cứ từ từ ăn nhé, bọn tôi đi trước đây!”
Mặt chương Văn Kiệt đỏ lên, anh ta vội đứng lên nói với Cố Niệm Chi: “Cô Cố, nếu cô muốn đi dạo ở Đế Đô thì tôi có thể đưa cô đi, tôi rảnh mà.”
Cố Niệm Chi quay đầu lại mỉm cười: “Cảm ơn anh, khi nào rảnh em nhất định sẽ tìm anh.”
Cô đi theo Hoắc Thiệu Hằng quay lại phòng của bọn họ, tìm mấy cái túi giấy Chanel kia ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Bây giờ lên không biết bác Hoắc đã ngủ dậy chưa nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng đón lấy túi giấy từ trong tay cô, khựng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Đừng gọi là bác Hoắc nữa. Mười mấy năm trước bố mẹ tôi đã ly hôn rồi.”
Mười mấy năm trước đã ly hôn rồi ư?
Cố Niệm Chi rất kinh ngạc vì câu nói này của Hoắc Thiệu Hằng, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Cô ngạc nhiên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, từ từ đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay anh, cổ họng nghẹn ngào, không biết nói lời gì để an ủi anh.
Mười mấy năm trước đã ly hôn, khi đó Hoắc Thiệu Hằng mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi sao?
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Cố Niệm Chi một cái, “Em không cần an ủi tôi đâu, tôi cũng nói từ trước rồi, đây là chuyện từ ngày xưa, không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả. Tôi nói cho em biết chỉ là vì không muốn em nghe được những lời này từ người khác, sau đó lại tưởng tượng linh tinh thôi.”
Cố Niệm Chi cạn lời, chỉ muốn đánh anh một cái thôi. Cô lặng lẽ buông tay ra.
Hoắc Thiệu Hằng cầm túi giấy Chanel đi trước, lạnh nhạt nói: “Tôi nói vậy dĩ nhiên là có nguyên nhân.”
Cố Niệm Chi vội vàng đuổi theo, kéo nhẹ vạt áo Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu nhìn anh, muốn anh nói rõ ràng xong mới được đi.