Chương 364:
Anh cười đầy ẩn ý sâu xa, “Thế à? Thì ra là thế, vậy tôi đi đây.” Dáng vẻ của anh giống như không thèm ngó ngàng gì tới trò khiêu khích của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi bị nói trúng tim đen, xấu hổ và tức đến nổ phổi. Nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng ngủ, cô bỗng nói: “Sao Hoắc thiếu đã đi rồi? Không chờ em thay bộ quần áo này vào xem có đẹp không à?”
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, thở dài một hơi.
Anh yên lặng một lúc rồi xoay người quay lại ngồi lên ghế xô-pha, một tay khoác lên thành ghế, một tay đặt lên chân, bình thản nói: “Được rồi, em thay đi, tôi đang nhìn đây.”
Cố Niệm Chi khẽ nghiến răng, mấy lần làm bộ định cởi khăn tắm xuống, thế nhưng ở trước ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của Hoắc Thiệu Hằng, tay của cô run rẩy một lúc lâu cũng vẫn không cởi được khăn tắm trêи người xuống.
Một lát sau, Cố Niệm Chi giậm chân, “Được rồi, được rồi, Hoắc thiếu siêu rồi! Em thua rồi đó!”
Cô xoay người cầm lấy quần áo trêи ghế xô-pha của mình rồi ôm chúng đi vào phòng tắm.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không bỏ đi mà nhất định ở lại, chờ Cố Niệm Chi thay xong quần áo đi ra, anh mới quan sát từ trêи xuống dưới, vô cùng hài lòng với con mắt tinh tế của mình, đứng dậy theo: “Đi ăn sáng thôi!”
Cố Niệm Chi đã hồi phục lại tinh thần, lấy hết dũng khí đi tới chủ động kéo tay Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu lên nói: “Hoắc thiếu, hình như mắt em bị cát bay vào, Hoắc thiếu thổi cho em một chút được không?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô chằm chằm một lát, thản nhiên nói: “Muốn thổi cát trong mắt mà sao em lại nhắm mắt chu mỏ lên thế?”
Cố Niệm Chi vội mở to mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng chằm chằm.
Đôi mắt to ướt át, long lanh nước giống như sắp khóc, lại mang theo cả một chút xấu hổ bất an giống như một quả non mơn mởn nhưng đã dần dần lộ ra vẻ quyến rũ của sự trưởng thành vậy.
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn ra, không kìm lòng nổi nâng gò má cô lên, cúi đầu xuống hôn cô.
Không giống với nụ hôn mãnh liệt như gió táp mưa sa lần trước, lần này anh vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng chạm môi mình vào đôi môi mềm mại đến khó tả của cô.
Anh nhẹ nhàng hôn tỉ mỉ, thận trọng từ trêи xuống dưới một lần rồi mới hơi mở vành môi ra, ngậm lấy môi cô, ʍút̼ nhẹ một cái.
Môi của Cố Niệm Chi cũng vì thế mà hơi sưng lên và tê xót. Cô đưa tay ra ôm eo Hoắc Thiệu Hằng, toàn thân mềm nhũn nằm gọn trong lòng anh, lòng tràn ngập sự kϊƈɦ động cảm nhận nụ hôn vô cùng tinh tế này.
Vì hồi hộp nên đôi môi cô đóng hơi chặt, Hoắc Thiệu Hằng phải tốn khá nhiều công sức mới khiến cô từ từ mở miệng ra, để lộ một khe hở. Lưỡi của anh thừa cơ lẻn vào, lại một lần nữa xâm nhập vào lãnh địa tư mật của cô.
Nó giống như một ông vua đang đi tuần tra trong lãnh thổ của mình vậy, sau cùng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chọc ghẹo từ trêи xuống dưới vài lần, toàn thân Cố Niệm Chi không ngừng run rẩy.
Chẳng lẽ điểm nhạy cảm của cô chính là lưỡi sao? Tại sao cứ bị anh chạm nhẹ vào một cái là người cô đã mềm nhũn đến mức không đứng vững được nữa thế này…
Hoắc Thiệu Hằng nhận ra cơ thể cô ngày càng mềm, liền buông một tay đỡ lấy cái eo thon của cô, tay còn lại vẫn nâng gò má của cô, cúi đầu hôn và ʍút̼.
Cố Niệm Chi luôn là một người rất hiếu học, hơn nữa còn là một học sinh vô cùng thông minh, đã nhanh chóng nắm được đại thể cách hôn, bắt đầu dè dặt đáp trả lại anh.
Cô ngậm môi lại, học cách của Hoắc Thiệu Hằng, ʍút̼ nhẹ một cái.
Hoắc Thiệu Hằng khựng lại một chút, tay không khỏi dùng lực nhiều hơn, siết chặt cô vào lòng, đôi môi hơi mở ra hướng về phía môi cô.
Cố Niệm Chi không thể bỏ lỡ lời mời gọi này được, cô thử đưa lưỡi của mình vào thăm dò lãnh địa của Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng vừa mới đưa lưỡi vào, lưỡi của Hoắc Thiệu Hằng đã mất kiên nhẫn nghênh đón, xoắn lấy lưỡi của cô, vân vê lúc nhẹ lúc mạnh, giày vò lúc nhanh lúc chậm, cứ lững lờ khiêu khích, mơn trớn.
Mỗi một lần Cố Niệm Chi cảm thấy mình đã học được cách hôn thế nào thì ngay sau đó, Hoắc Thiệu Hằng lại mang đến cho cô nhiều ngạc nhiên hơn.
Đúng là biển học vô bờ, không bao giờ có giới hạn…
Cô bị Hoắc Thiệu Hằng hôn đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng suy nghĩ. Hóa ra, vị Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng nói một không hai, kiên cường quyết đoán khi ở trong quân đội đó cũng có thể dịu dàng như vậy…