Nhất định cô phải làm rõ rốt cuộc Hoắc thiếu đã có bạn gái hay chưa, sau đó mới có thể quyết định cuối cùng cô nên làm thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn ra, “Bạn gái á?” Lông mày anh nhanh chóng nhíu lại, “Cháu hỏi chuyện này để làm gì?”
Không phải anh đã bảo Đại Hùng nói với Niệm Chi là anh chưa có bạn gái từ lâu rồi sao?
Chẳng lẽ Đại Hùng chưa nói ư?
Ha ha, dám chống lại quân lệnh, tay nào đó ngứa da rồi phải không…
(Âm Thế Hùng đang đi dạo ở trụ sở chính của Quân khu sáu đột nhiên hắt hơi một cái…)
Cố Niệm Chi không biết Hoắc Thiệu Hằng đang nghĩ gì, cô ôm chặt lấy cổ anh, chỉ sợ anh quay người đi mất, “Cháu… cháu chỉ muốn biết thôi.”
“Cháu biết rồi thì sẽ làm gì?” Con ngươi của Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng sâu thẳm, bên trong đó ẩn chứa những điều mà Cố Niệm Chi nhìn không thể hiểu được.
Cô rút một tay lại, nhẹ nhàng sờ lên chỗ mắt của Hoắc Thiệu Hằng, gương mặt đầy vẻ đắc ý vì mánh khóe nói: “Chú cứ nói trước đi mà… Rốt cuộc là có hay không…”
“Có thì sao? Không có thì sao?”
“Đáng ghét! Bảo chú nói thì chú cứ nói thẳng luôn đi! Không được đưa ra câu hỏi lựa chọn nữa!”
Cố Niệm Chi cong miệng lên, hờn dỗi nói, lá gan của cô lớn hơn lúc bình thường rất nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười thầm nghĩ, quả nhiên là rượu làm người ta can đảm hơn. Nếu là Niệm Chi lúc đang tỉnh táo, đừng nói việc sờ tới sờ lui trêи mặt anh, ngay cả cãi cũng còn chẳng dám ấy chứ.
Ở trước mặt anh, cô luôn ngoan ngoãn đến lạ thường.
“Ừ, chưa có.”
Hoắc Thiệu Hằng nói qua loa chiếu lệ, nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi đang sờ tới sờ lui trêи mặt anh, ấn xuống gối.
Cố Niệm Chi cười hì hì, đôi mắt sáng lấp lánh giống như tất cả những ánh sao trêи bầu trời đều phản chiếu hết ở trong mắt cô vậy, “Chưa có sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
“Tốt chỗ nào?”
Hoắc Thiệu Hằng đè thấp người xuống, từ từ áp sát Cố Niệm Chi đang nằm trêи giường.
Cố Niệm Chi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai đến mức làm cho người tuyệt vọng kia của Hoắc Thiệu Hằng, thỏa mãn cảm thán: “Không có dĩ nhiên là tốt rồi. Vậy cháu hỏi chú nhé, chú đã từng thích ai chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì.
“Nói đi mà… chú đã có người trong lòng chưa?”
Cố Niệm Chi ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng đung đưa.
Hoắc Thiệu Hằng rất ít khi thấy Cố Niệm Chi nũng nịu như thế này, đặc biệt là sau khi cô mười lăm tuổi, anh không còn thấy cô như vậy nữa. Vì vậy, cũng khó mà trách anh thấy cô đáng yêu đến không muốn buông tay ra.
Anh đè người xuống, ôm Cố Niệm Chi lật lại, sau đó ngồi dựa vào chiếc giường sập gụ tinh xảo kia để Cố Niệm Chi nằm sấp trêи người mình. Trêи khuôn mặt quanh năm suốt tháng lúc nào cũng nghiêm nghị kia hiện lên một nụ cười rất nhẹ, giọng nói trầm thấp mang từ tính như muốn hút luôn tim người ta ra, “Nói về người mình thích à? Được thôi, cháu nói trước đi!”
Cố Niệm Chi nghẹn lời, máu chưa kịp dồn lên não, “Cháu nói trước á? Nói gì cơ?”
“Người mình thích ấy. Không phải cháu muốn nói về người mình thích à?”
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi chống tay trêи người anh, ngẩng đầu lên, hàng lông mày lá liễu cong cong khẽ nhíu lại, “Muốn nói về người cháu thích á? Đâu phải đâu? Cháu đang hỏi người chú thích cơ mà?”
Cô dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên chỗ trái tim của Hoắc Thiệu Hằng, “Chú đừng có đánh trống lảng. Mau nói đi, nói về người chú thích ấy…”
“Cháu nói trước đi.”