Quả nhiên, vấn đề của Yêu Cơ “riêng tư” hơn nhiều: “Chuyện này mà em cũng không biết à? Ví dụ như anh ấy thích mẫu con gái như thế nào?”
“Dạ?”
Cố Niệm Chi cảm thấy mình sắp chết rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thích mẫu con gái nào nhỉ?
Vấn đề này không hề dễ trả lời…
Cô chỉ từng gặp một lần, là lần trong buổi tiệc rượu bế mạc Đại hội biểu dương phụ nữ xuất sắc Thế giới đó, Hoắc Thiệu Hằng từng cười với một cô gái đẹp, cái này có được tính không?
Cố Niệm Chi suy nghĩ cả buổi, vẫn lắc đầu: “Em không rõ lắm.”
Yêu Cơ cạn lời.
Cô ấy suy nghĩ một chút lại thay đổi cách hỏi: “Vậy anh ta thích mẫu ngôi sao nữ nào? Béo hay gầy? Cao hay thấp? Đầy đặn hay thon thả?
Cố Niệm Chi á khẩu. Cô hoàn toàn có thể đi chết được rồi.
Ngài Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc, thận trọng đó mà quan tâm đến mấy ngôi sao nữ á?!
Thật đáng sợ, chi bằng đi suy nghĩ đến chuyện cỏn con như làm sao kiếm được một tỷ còn đỡ sợ hơn.
“Niệm Chi! Em hoàn toàn không biết người đàn ông em thích thích mẫu người như thế nào là sao?!” Yêu Cơ bị Cố Niệm Chi chọc tức đến sắp phun ra máu: “Thà rằng em mau chóng đổi sang thích một người khác đi cho xong!”
“Không đâu.” Cố Niệm Chi phản đối theo phản xạ có điều kiện: “Em chỉ thích anh ấy thôi. Cuộc đời này của em không thể thích ai khác hơn anh ấy được.”
Cho dù cả đời này cô không lập gia đình, cô cũng phải ở bên cạnh anh.
“Thôi được rồi!”
Yêu Cơ nhắm mắt lại. Mấy cái cô nàng yêu đơn phương đến mụ mị cả đầu óc lại không chịu nói lý này là đáng ghét nhất đấy!
Nhưng cô ấy không phải ai khác, mà là Niệm Chi, là cô bạn cùng phòng thân thân nhất, cũng là bạn tốt của cô. Yêu Cơ cũng không thể đứng nhìn bạn tốt của mình đắm chìm trong thứ tình cảm vô vọng lãng phí thanh xuân của chính mình được.
Tuy thanh xuân không lãng phí cũng sẽ trôi đi, nhưng ở tuổi thanh xuân làm việc gì đó, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả.
Yêu Cơ lấy lại tinh thần, chấn chỉnh lại khí thế, nói: “Được rồi, chúng ta không quan tâm người đàn ông kia thích mẫu con gái gì nữa. Dù sao thì bất kể anh ta có thích em hay không, em đều muốn thích anh ta, hơn nữa còn muốn anh ta thích em, đúng không?”
“Đúng ạ! Đúng ạ!”
Câu nói này của Yêu Cơ đã nói trúng tim đen của cô rồi. Cô gật đầu như gà mổ thóc, một lọn tóc rủ bên tai cũng lay động theo động tác gật đầu của cô.
Đã vậy thì cần gì phải quan tâm Hoắc Thiệu Hằng thích mẫu con gái như thế nào?
Cô thích anh nên cô muốn người con gái anh thích có dáng vẻ như cô này!
Nếu không phải, vậy thì thả thính anh cho bằng được đi!
Cố Niệm Chi nắm chặt tay, cảm giác như vũ trụ nhỏ của mình đang thiêu đốt hừng hực khí thế vậy.
Xác định được rõ phương hướng hành động rồi, phương án hành động cụ thể cũng được vạch ra một cách dễ dàng.
Yêu Cơ bắt đầu tận tình chỉ dạy cô: “Thả thính ấy mà, bắt tay vào làm thật sự rất đơn giản. Quan trọng là vận dụng sao cho phù hợp, thả thính mà như không thả thính. Ví dụ như lúc em nói chuyện với anh ta, không được nhìn thẳng vào anh ta, mà là đứng trước mặt anh ta, sau đó nghiêng góc 45 độ để liếc nhìn anh ta.”
“Khi anh ta đi bên cạnh, em dùng khóe mắt chú ý đến anh ta, chờ khi anh ta chú ý tới, em phải nhanh chóng dời tầm mắt đi, cái kiểu mà đâm lao thì phải theo lao ấy.”
“Còn nữa, ra vẻ lơ đãng chỉnh cổ áo lại cho anh ta, thuận tiện bóp nhẹ cánh tay cho anh ta một chút, hỏi xem anh ta có muốn mua thêm quần áo mới hay không. Bây giờ là mùa đông, buổi tối sau khi tắm xong em cũng có thể để cho anh ta sưởi tay cho em…”