Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, nói với bốn cậu bạn từ nhỏ kia: “Mọi người cứ uống tiếp đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã.” Nói xong anh cũng đi ra ngoài.
Đám người Tiết Tịnh Giang đều uống nhiều rồi, không ai là đối thủ của Hoắc Thiệu Hằng. Thấy anh đi ra ngoài, họ cũng chỉ khoát khoát tay với anh, nhìn cái gì cũng thấy bóng chồng, nhưng đang uống hăng quá nên không bỏ ly rượu xuống được.
***
Cố Niệm Chi đi ra ngoài một mình, tìm được nhà vệ sinh nữ liền vào đi quanh một vòng. Cô không đi vệ sinh, chỉ ngó gương để sửa sang quần áo tóc tai sau đó ra ngoài sân lộ thiên hít thở không khí một chút.
Trong phòng bao thật sự quá nóng, cô lại mặc áo nhung lông cừu cao cổ, cảm giác toát hết cả mồ hôi ra rồi.
Cô đi ra sân lộ thiên xem thử. Không ngờ đây là một cái sân kính, mùa đông trần kính hạ xuống tạo thành một căn phòng ấm nhiệt độ ổn định. Bên trong đều là cây cối um tùm, xum xuê xanh quanh năm, còn có tiếng nước chảy róc rách nữa. Ánh mặt trời mùa đông chiếu xuyên qua lớp kính trần nhà, hắt vào trong phòng ấm, không ấm áp gì nhưng cũng không lạnh giá.
Cố Niệm Chi nhìn quanh bốn phía, đi tới ngồi xuống băng đá dưới tàng cây chuối tây, lấy điện thoại ra, định gọi điện cho người khác.
Hôm nay, cô bị mấy người kia gợi lên ham muốn bày tỏ, trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng, rất muốn tìm người hỏi thử, rốt cuộc tâm tư của cô như vậy có nên hay không.
Cố Niệm Chi trượt mở danh bạ trong điện thoại, ngón tay lướt qua một chuỗi tên dài dằng dặc, mở hình đại diện của Yêu Cơ ra.
Lúc này mới tới giữa trưa, hoặc là Yêu Cơ đang ăn cơm trưa hoặc đang ngủ.
Chuông điện thoại vừa vang lên, cô ấy đã nhận ngay, hóa ra Yêu Cơ đang chuẩn bị ngủ trưa.
“Niệm Chi, là em à? Bây giờ em đang ở đâu?” Yêu Cơ lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Từ sau khi bọn họ nhận được lời chúc mừng của cô vào buổi đêm Giáng sinh đó thì họ không thể nào liên lạc được nữa.
Yêu Cơ, Tào Nương Nương và Phương Trà Xanh đều rất lo cho cô.
Cố Niệm Chi cười nói: “Em không sao, bây giờ em đang ở ngoài ăn cơm với bạn.”
“Ờ, vậy thì tốt rồi.” Yêu Cơ thở phào nhẹ nhõm: “Em cũng đừng không nói tiếng nào đã chạy như thế, hôm đó làm ba bọn chị sợ chết khϊế͙p͙ ấy!”
“Em không làm thế nữa đâu ạ!” Cố Niệm Chi tự cảm thấy năng lực chịu đòn của mình cao thêm một tầng rồi. Cô đổi tay cầm điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Chị Yêu Cơ này, bây giờ chị có tiện nói chuyện không?”
Yêu Cơ khẽ gật đầu: “Chị nằm một mình trong phòng ngủ, đang định ngủ trưa. Đương nhiên, nếu em muốn nấu cháo điện thoại thì chị sẽ không ngủ nữa. Ngày nghỉ ở nhà ngủ cả ngày lẫn đêm, chị cũng béo lên ấy.”
Cố Niệm Chi tưởng tượng tới dáng vẻ yêu kiều, gợi cảm của Yêu Cơ, không nhịn được khẽ bật cười, rồi mới nói: “Yêu Cơ này, em muốn nói chút chuyện với chị, trong lòng em rất buồn phiền…”
“Là vì Mai Hạ Văn à?” Yêu Cơ lập tức lên tinh thần, ngồi dậy, dựa lưng vào gối: “Nói đi, muốn chị đây báo thù cho em thế nào?”
Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải, có liên quan gì đến anh ta đâu? Chị Yêu Cơ, nói thật với chị, từ đầu tới cuối em chưa từng thích anh ta.”
Bởi vì, giờ cô đã hiểu thích một người là thế nào rồi.
“Nếu chưa từng thích cậu ta thì em còn buồn bực chuyện gì chứ?”
Yêu Cơ không hiểu, cũng thuận tay mở Ipad ra, định vừa xem phim vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lúng búng mấy tiếng mới thấp giọng nói:
“… Bởi vì em thích một người…”
“Hả? Thật sao? Ai vậy, ai vậy? Mau nói cho chị biết!” Yêu Cơ vô cùng hứng thú, đặt lật úp luôn Ipad lên giường: “Để chị xem thử xem có xứng với em hay không.”
Cố Niệm chi: “… Chị không biết người đó.”
“Em nói ra thì chẳng phải chị sẽ biết sao?” Yêu Cơ xì một tiếng: “Nói mau! Chị cảnh cáo em, đừng có khơi chuyện rồi bỏ lửng không nói gì cả, đó là giở trò lưu manh!”
Cố Niệm Chi im lặng một lát, sau đó mới nói: “Em thích một người, nhưng người đó sẽ không thích em.”
Thân phận chính là một vực sâu bọn họ không thể vượt qua nổi…