Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 340




Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng tắp, không dám dựa vào phía sau.

 

Cảm giác này giống như ngồi trong lòng anh luôn vậy. Hơi thở ấm áp của anh gần như thế, cánh tay anh đặt ngay sau lưng cô khiến cô thực sự rất muốn rất muốn dựa vào một cái.

 

Trong lòng Cố Niệm Chi rối hết cả lên, căng thẳng đến mức phát run cả người nhưng vẫn không dám dựa vào sau lưng.

 

Nếu cô dựa vào thật thì Hoắc thiếu sẽ nghĩ gì về cô?

 

“Sao cháu không ăn? Mặt đỏ vậy, lại lên cơn sốt à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện với Tiết Tịnh Giang nhưng vẫn vừa chú ý đến vẻ mặt của Cố Niệm Chi, thấy hai gò má của cô ửng lên thì vội vàng sờ trán cô.

 

Đúng là hơi nóng thật.

 

Tiết Tịnh Giang ngồi phía bên kia của Hoắc Thiệu Hằng giật thót mình, thầm nói bà cô ơi, em đừng có ốm ngay lúc này đấy. Khó khăn lắm mấy anh em mới hẹn được Hoắc thiếu một bữa, nếu cô ấy mà ốm thì chắc chắn Hoắc thiếu sẽ về luôn mất…

 

“Có phải điều hòa trong phòng nóng quá không? Tôi sai người hạ xuống nhé?” Tiết Tịnh Giang đứng dậy, hỏi Cố Niệm Chi: “Em có muốn uống chút sữa bò nóng không? Cô em gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy thì chỉ có sữa bò mới phù hợp thôi.”

 

Cố Niệm Chi cảm thấy mình sắp xấu hổ đến chết rồi. Cô nghiêng đầu sang, hơi tránh tay của Hoắc Thiệu Hằng, cố gắng kiềm chế con tim đang đập thình thịch của mình, cười nói với Tiết Tịnh Giang: “Anh Tiết, em không sao đâu ạ, nhưng mà cho em một cốc sữa bò nóng cũng được.”

 

Tiết Tịnh Giang thở phào nhẹ nhõm, bật ngón tay cái với cô: “Anh thích cô em rồi đấy, sau này em gặp chuyện gì ở thủ đô thì cứ việc tìm anh Tiết nhé!”

 

“Tìm tên ngốc họ Tiết nhà cậu làm gì? Có cô nàng nào tìm cậu mà không bị đẩy lên giường luôn đâu?”

 

Cửa phòng bao bị người ta đẩy ra, tiếng cười sảng kɧօáϊ của ba người đàn ông truyền tới, sau lưng còn có ba cô gái xinh đẹp, đoan trang.

 

Tiết Tịnh Giang quay đầu nhìn lại, thấy ba người bạn từ nhỏ đã tới thì vội bước đến chào hỏi: “Có em gái nhỏ ở đây, các cậu cũng đừng có nói chuyện mặn mòi như thế, cẩn thận Hoắc thiếu cho mấy cậu ăn đạn đấy!”

 

Hoắc Thiệu Hằng cười khẽ, đứng lên, từ chỗ ngồi đứng dậy, dáng vóc quân nhân thẳng tắp, nói với ba người đàn ông trước cửa: “A Phi, Thiên Quần, Tử Kỳ, chào các cậu, lâu rồi không gặp.”

 

“Ôi trời! Đúng là Hoắc thiếu đến thật kìa!” Thôi Bách Phi, Bạch Thiên Quần và Hồng Tử Kỳ đều vui mừng bắt tay anh, vừa cười nói: “Được lắm, lần này có thể bắt tay với vị Thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Đế quốc Hoa Hạ chúng ta, chắc chắn tôi sẽ không rửa tay suốt một tháng!”

 

“Cậu thôi đi! Chỉ giỏi chém gió!” Tiết Tịnh Giang cười vui vẻ bước đến, vừa bảo nhân viên phục vụ ở cửa phòng bao đưa đồ ăn lên vừa bắt đầu giới thiệu: “Hoắc thiếu, bao nhiêu năm cậu không về rồi, cậu không biết chuyện của mấy người bọn tôi đúng không?”

 

“Ừ, cậu nói nghe thử đi.” Hoắc Thiệu Hằng liếc Cố Niệm Chi, thấy cô cũng đứng dậy thì kéo cô đứng bên cạnh anh.

 

Tiết Tịnh Giang bèn chỉ vào cô gái mặc áo khoác thắt eo lông cừu màu tím bên cạnh Thôi Bách Phi: “Đây là vợ Bách Phi, bọn tớ cũng gọi cô ấy là chị Thôi nhỏ.” Rồi chỉ vào cô gái mặc áo nhung màu đỏ đứng sau lưng Bạch Thiên Quần: “Đây là vợ chưa cưới của Thiên Quần, Tiết Hân Nhiên, cũng là em họ của tớ, năm nay mới đính hôn, sang năm sẽ chính thức kết hôn.” Cuối cùng, anh ta chỉ vào cô gái mặc áo khoác nhung màu trắng bên cạnh Hồng Tử Kỳ: “Cô ấy là bạn gái của Tử Kỳ, tên là Quách Huệ Ninh, tốt nghiệp khoa Luật trường Đại học B, là Giám đốc Pháp chế trong tập đoàn Hồng thị, là một đôi trời sinh với Tử Kỳ đấy ha ha ha ha!”

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với họ: “Hân hạnh gặp mặt.”

 

“Em bé này là ai vậy? Trông yêu kiều, xinh đẹp, đáng yêu quá!”

 

Quách Huệ Ninh, bạn gái của Hồng Tử Kỳ, là một người hay nói, lại học Luật, dù gia thế bình thường, nhưng bản thân lại vừa thông minh vừa chăm chỉ cố gắng. Cuối cùng, cô ấy cũng nhận được sự đồng ý của người cầm quyền của nhà họ Hồng, chính thức trở thành bạn gái Hồng Tử Kỳ, cậu công tử nhà giàu nổi tiếng trong thành phố này.

 

Cô ấy tươi cười nhìn về phía Cố Niệm Chi, cảm thấy dáng vẻ của cô bé này không tầm thường chút nào, trang phục trên người đều là hãng nổi tiếng cả, nhưng cũng không quá đắt đỏ. Không giống vài người, mặc đồ lên người mà như kiểu quần áo trùm người, chứ không phải người mặc quần áo. Có lẽ, gia thế của cô ấy cũng không phải hạng xoàng.

 

Hoắc Thiệu Hằng nắm tay Cố Niệm Chi, khẽ mỉm cười giới thiệu cô với bọn họ: “Là đứa bé nhà tôi, họ Cố, cứ gọi cô ấy là Tiểu Cố là được rồi!”

 

Giống y như vừa giới thiệu với Tiết Tịnh Giang lúc nãy.

 

Nhưng mọi người trong phòng bao này đều là những người tinh tường cả.