Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 337




“Đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đi ngang qua cô, vừa đi vừa móc chìa khóa xe của mình từ trong túi áo ra.

 

Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài.

 

Hai người bọn họ mặc thường phục đi chơi, Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ sắp xếp vài lính cảnh vệ mặc thường phục âm thầm theo dõi bảo vệ từ chỗ tối mà thôi, chứ không gióng trống khua chiêng hoành tráng như lần đón Cố Niệm Chi hôm trước.

 

“Đi đâu ạ?” Cố Niệm Chi vừa chui vào trong xe của Hoắc Thiệu Hằng, vừa thận trọng hỏi: “Chú Hoắc, chú có biết lái xe chứ ạ?”

 

Mọi lần đi xe đều do Phạm Kiến lái, mấy ngày này anh ta được nghỉ, Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn tìm người khác lái xe cho anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng không nhìn cô, vừa khởi động ô tô vừa thản nhiên nói: “Không biết, làm sao bây giờ?”

 

“Không biết còn có thể làm sao được ạ?” Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn anh một lúc, nhìn những đường cong tuấn tú của anh, cô bỗng bật cười khẽ, lẩm bẩm rất nhỏ: “Vâng, vâng, vâng, chú đẹp trai chú nói cái gì cũng được, chú muốn làm thế nào thì làm thế đó thôi.”

 

“Nói cái gì đấy?” Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô một cái: “Ngồi cho vững, thắt dây an toàn vào!”

 

Cố Niệm Chi thắt dây an toàn xong lại bắt đầu khen chiếc Bentley này từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài.

 

Cách nói chuyện của cô thì vừa khoa trương vừa nói nhiều, Hoắc Thiệu Hằng vừa nghĩ chuyện của mình, vừa coi giọng nói của cô như là nhạc đệm vậy, dù sao Cố Niệm Chi nói chuyện cũng không cần anh đáp lời. Thời gian ở cạnh cô luôn luôn rất nhẹ nhàng, cảm giác trôi qua cũng rất nhanh.

 

Dường như không bao lâu, bọn họ đã tới một khu trung tâm mua sắm nổi tiếng của Đế Đô ở quảng trường Trại Ngang.

 

Hoắc Thiệu Hằng dừng xe trong hầm để xe, Cố Niệm Chi hứng chí chui ra khỏi xe, đưa tay ra quay một vòng tại chỗ rồi vui vẻ nói: “Bãi đỗ xe này, còn lớn hơn cả mấy cái mall ở bên Mỹ nữa!”

 

Hoắc Thiệu Hằng khóa xe lại, sắc mặt không thay đổi: “Đi thôi, tới tầng tám!”

 

Những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới đều nằm trên tầng tám của trung tâm thương mại Trại Ngang.

 

Cố Niệm Chi đuổi theo, vừa quan sát trong bãi đỗ xe dần đông người lên, vừa mím môi đi đến cạnh Hoắc Thiệu Hằng, hạ thấp giọng nói: “Hoắc… Hoắc thiếu này, hai ta thương lượng một vấn đề được không ạ?”

 

“Nói.”

 

“Hôm… hôm nay ở bên ngoài, cháu không gọi chú là chú nữa, có được không…”

 

Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, nói.

 

Cô muốn ngang hàng đi dạo phố với Hoắc Thiệu Hằng để giữ lại một kỷ niệm thật đẹp. Thế nhưng, nếu luôn gọi anh là “chú Hoắc” thì kỷ niệm này sẽ không hoàn mỹ nữa.

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.

 

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi mới thản nhiên nói: “Với dáng vẻ nhảy nhảy nhót nhót này của cháu, dù có không gọi chú là chú thì người khác cũng sẽ cho rằng cháu là lớp con cháu của chú mà thôi.”

 

Cố Niệm Chi vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại: “Cháu có nhảy nhót đâu! Tại cháu muốn nói chuyện với chú đấy chứ… ai bảo chú đi nhanh như vậy!”

 

Quả nhiên là chê cô còn quá nhỏ, không có phong thái thục nữ nên mới không thích.

 

Cố Niệm Chi xót cả lòng nhưng vẫn cố nén lại, không lộ ra ngoài.

 

Nghe cô nói vậy, Hoắc Thiệu Hằng thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của cô, thong thả như đang đi dạo trong vườn vậy. Anh đưa cô đi vào thang máy, ấn thẳng tới tầng tám.

 

Đối diện với thang máy tầng tám là cửa hàng chi nhánh của Chanel tại Trung Quốc.

 

“Cháu vào chọn quần áo đi!” Hoắc Thiệu Hằng rút một điếu thuốc ra: “Chú ở đây chờ cháu.”

 

Anh đứng trên hành lang bên ngoài cửa hàng Chanel, châm thuốc lá rồi phất tay đuổi Cố Niệm Chi đi vào.

 

Vừa nhìn thấy các loại kiểu dáng quần áo muôn hồng nghìn tía, Cố Niệm Chi hoa cả mắt. Cô không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào bên trong, ngắm nghía những mẫu quần áo mới nhất mùa này của Chanel.

 

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng thoáng lộ ra nụ cười nhìn theo bóng lưng hoạt bát của cô. Anh tựa vào lan can tầng tám, yên lặng hút thuốc.

 

Khoảng nửa giờ sau, Cố Niệm Chi xách vài cái túi giấy, tươi cười đi ra cửa hàng chính hãng của Chanel. Cô đang định khoe khoang chiến tích của mình thì lại có một giọng nói đầy kinh ngạc truyền tới: “Hoắc thiếu à? Đây không phải là Hoắc thiếu sao? Cuối cùng thì anh cũng trở về! Bao nhiêu năm anh em chúng ta không gặp mặt rồi!”