Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 323




Hoắc Thiệu Hằng quay đầu liếc cô ta: “Chào buổi sáng.”

 

Chương Văn Na ngồi xuống bên cạnh Chương Văn Kiệt rồi nhìn anh ta.

 

Chương Văn Kiệt nhún vai, ra vẻ “Em cũng không biết” rồi nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng: “Anh họ này, cô Cố đâu ạ? Sao không ra ăn sáng?”

 

Hoắc Gia Lan cũng đang muốn hỏi bèn hùa theo: “Bánh bao rán mà nguội mất thì không ngon nữa đâu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn không trả lời, lính công vụ đã mang bữa sáng làm riêng cho anh đến. Đồ ăn của anh vẫn luôn do lính công vụ của Quân đội chuẩn bị, ngay cả dụng cụ của phòng bếp cũng không cùng loại với những người khác trong Hoắc gia.

 

Nhìn hai miếng bít tết lớn chín năm phần, còn có bánh crepe phô mai và một đĩa bánh bao thịt bò, khóe môi Hoắc Gia Lan hơi giật giật: “Anh họ, mới sáng ra ăn những món này không tốt lắm đâu.”

 

Quá nhiều năng lượng lại rất nhiều mỡ và lòng trắng trứng sẽ khiến lượng mỡ trong máu và lượng Cholesterol trong gan tăng cao.

 

Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng với lượng hoạt động trong Quân đội của Hoắc Thiệu Hằng thì phải ăn như vậy mới đủ dinh dưỡng.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích nhiều, chỉ thờ ơ nói: “Từ sau khi nhập ngũ, tôi vẫn ăn như vậy.”

 

Chương Văn Kiệt hâm mộ chết đi được. Nhìn miếng bánh mì thịt nguội của mình, anh ta chỉ mong mình cũng được ăn một miếng bít tết hay một cái bánh bao thịt bò cũng được.

 

Nhìn thấy sự hâm mộ trong ánh mắt anh ta, Hoắc Thiệu Hằng đẩy đĩa bánh bao rán trước mặt mình sang bên đó, nói: “Văn Kiệt, ăn cái này đi!”

 

Chương Văn Kiệt được quan tâm mà hết hồn, hỏi: “Cho em thật ư? Không phải của cô Cố à?”

 

“Con bé ốm rồi, không ăn được mấy thứ này.” Hoắc Thiệu Hằng cầm dao dĩa lên cắt bít tết, vừa dặn lính công vụ bên cạnh: “Bảo quân y tới khám cho Niệm Chi đi, sau này con bé sẽ ăn cùng tôi, nhớ làm thêm cho con bé một phần.”

 

Lính công vụ vội vàng đáp vâng rồi lại hỏi: “Khẩu vị của cô Cố thế nào ạ?”

 

“Tươi chút là được, bây giờ đang bị bệnh nên có lẽ khẩu vị sẽ đậm hơn một chút.”

 

Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng dặn dò, nhanh chóng ăn hết miếng bít tết trước mặt mình rồi bắt đầu ăn bánh bao thịt lớn.

 

Hoắc Gia Lan có vẻ rất bất an, vặn tay hỏi: “Anh họ, em Cố bị ốm à? Em ấy bị bệnh gì vậy?”

 

“Bị sốt. Do tối qua nhiễm lạnh.” Hoắc Thiệu Hằng ăn xong bữa sáng, lại uống thêm một ly cà phê rồi đứng lên nói: “Mọi người cứ ăn từ từ.”

 

Khi bố Chương Bảo Thần và mẹ Tiền Thạch Tuệ của hai chị em Chương thị bước vào thì Hoắc Thiệu Hằng cũng vừa bước ra khỏi phòng ăn.

 

“Chú Chương, thím Chương.”

 

Anh hơi gật đầu, thoáng dừng bước một chút rồi đi ra ngoài ngay.

 

Hoắc Gia Lan cũng chào hỏi Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Tuệ rồi xách một hộp đồ ăn sáng ra khỏi phòng ăn.

 

***

 

Trở lại phòng của mình, Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính làm việc một lát thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, bộ đàm nói là quân y đã tới rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng lên mở cửa, đưa một nữ quân y vào.

 

“Tử Đàn à?” Hoắc Thiệu Hằng hơi kinh ngạc: “Sao lại là cô?”

 

“Niệm Chi đến học ở thủ đô nên Trần Liệt đã phái tôi tới tiền trạm từ trước rồi.” Diệp Tử Đàn cười nói: “Nhưng mà chúng tôi cũng không ngờ là cô bé vừa đến nơi đã ốm luôn.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nghe vậy cũng hiểu ngay. Chắc chắn là vừa rồi khi anh gọi điện cho Trần Liệt nói chuyện Cố Niệm Chi bị sốt thì Trần Liệt đã lập tức báo cho Diệp Tử Đàn vốn đã tới thủ đô.

 

Bác sĩ của Cố Niệm Chi vẫn luôn là Trần Liệt, thỉnh thoảng, Diệp Tử Đàn cũng có phụ giúp.

 

Diệp Tử Đàn bước vào, lấy nhiệt kế, ống nghe từ trong hộp dụng cụ y tế ra khám cho Cố Niệm Chi một lúc lâu mới nói: “Có lẽ không sao đâu, bây giờ chỉ có 38,5 độ thôi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: “Vừa rồi là gần 39 độ, xem ra giờ đã hạ sốt rồi.”

 

Diệp Tử Đàn cũng đồng ý với anh: “Có thể tự hạ sốt là tốt nhất, không chịu được thì mới uống thuốc. Tôi cứ để mấy viên thuốc hạ sốt này lại phòng trường hợp khẩn cấp.”