Trên bức tường phía Nam là một tấm màn nhung thiên nga màu vàng thuần nhìn có vẻ rất dầy, chắc hẳn cũng mang hiệu quả cách âm và chắn sáng tốt.
Thấy ánh mắt Cố Niệm Chi rơi vào tấm màn nhung dài sát đất ở bức tường phía Nam, Hoắc Gia Lan bèn đi tới nhấc một góc tấm màn đó lên, cười nói, “Đằng sau căn phòng nhỏ này có một vườn hoa nhỏ, thông với vườn hoa bên ngoài. Buổi sáng có thể ăn sáng ở ngoài vườn hoa.”
Cố Niệm Chi vô cùng vui vẻ cảm ơn Hoắc Gia Lan, sau đó tiễn cô ta ra ngoài.
Cả ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Cố Niệm Chi mới chỉ ăn cơm trưa trên máy bay từ thành phố C tới Đế đô, từ sau đó đến giờ, đã qua hơn mười hai tiếng đồng hồ, cô chưa ăn gì cả, ngay cả nước cũng không uống.
Cố Niệm Chi ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là lần đầu tiên mình tới nhà Hoắc Thiệu Hằng, vẫn không nên gây phiền phức cho người khác thì hơn, dù sao thì một lúc nữa trời sáng là cô có thể ăn bữa sáng được rồi.
Cô mở vali hành lý, cầm sữa rửa mặt và khăn mặt vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, cô lại càng cảm thấy đói bụng hơn. Cố Niệm Chi ra ngoài phòng khách nhỏ của mình tìm kiếm một hồi, tìm được nước khoáng và trái cây trong tủ lạnh nhỏ. Cô lấy một bình nước khoáng uống một hơi hết nửa bình, lúc này cơn đói mới tạm nguôi đi.
Uống nước xong, Cố Niệm Chi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ nên quay trở lại chiếc giường của mình trong phòng ngủ, nằm xuống là ngủ luôn.
Mệt mỏi suốt một ngày dài, còn trải qua những biến đổi cảm xúc quá lớn, dù cho thể chất của Cố Niệm Chi tốt đến mấy cũng không chịu được tình trạng như vậy.
Cô như kiệt sức ngã xuống giường, ngủ mê mệt như ngất đi luôn vậy.
Đêm đã về khuya, cuối cùng ánh đèn trong Hoắc Trạch cũng tiếp nối nhau tắt đi.
Hoắc Thiệu Hằng mang tâm sự nặng nề đi từ tầng ba xuống, đi xem tình hình Cố Niệm Chi trước. Thấy cửa phòng cô khóa chặt, trong phòng không có động tĩnh gì, anh biết cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi nên cũng không quấy rầy cô, một mình trở về phòng của mình ở phía bên kia phòng khách.
Ở phía bên kia của phòng khách tầng một Hoắc Trạch là một bộ phòng khép kín lớn hơn nhiều so với phòng khép kín của Cố Niệm Chi. Bên trong đó có ba phòng, hai phòng khách phải rộng đến một trăm năm mươi mét vuông, bằng diện tích của cả một căn hộ nhà bình thường.
Theo sự thăng tiến chức vị của Hoắc Thiệu Hằng, căn phòng này cũng dần dần được anh sử dụng trọn vẹn.
Trở lại sau sáu năm, Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua, thấy mỗi một đồ vật tựa hồ đều đúng như trong trí nhớ sáu năm trước của anh, bao gồm cả tấm ga trải giường màu xanh tím than.
Trong phòng được phối đơn giản bằng hai màu xanh và trắng, giản dị mà phóng khoáng, nhưng cũng đầy vẻ nghiêm túc, trang trọng.
Hoắc Thiệu Hằng cởi thắt lưng, đi phòng tắm rửa mặt mũi, nhân tiện tắm ào một cái rồi mới ra.
Anh bật máy tính lên kiểm tra hòm thư điện tử, thấy email của Triệu Lương Trạch gửi tới. Hóa ra khi bọn họ về trụ sở chính của Quân khu 6 ở Đế đô cũng vẫn phải vất vả một phen.
Hoắc Thiệu Hằng đọc hết một lần, gửi lại một bức thư, sau đó tắt máy tính, lên giường đi ngủ.
Cả tòa Hoắc Trạch, lúc này chỉ còn có ánh đèn loáng thoáng mơ hồ trên tầng ba. Nhưng khi tấm màn cửa dày bị kéo lại thì không còn thấy gì nữa.
***
Cố Niệm Chi lại nằm mơ.
Bởi vì cô ngủ khi đói bụng nên nằm mơ thấy mình đang ăn gì đó.
Trong mơ cô thấy mình ngồi trước một cái bàn tròn, phía trên bày đầy các loại bánh gato, điểm tâm mà cô thích, còn có nước ép xoài tươi cô thích nhất, sữa tươi lạnh và một con vịt nướng nóng hôi hổi nữa.
Cố Niệm Chi không biết sao mình lại mơ tới thịt vịt nướng nữa. Rõ ràng là cô rất ghét ăn thịt vịt nướng, chắc có lẽ bởi vì thịt vịt nướng ở thành phố C không có đủ tiêu chuẩn như vịt nướng ở Đế đô chăng.
Trước kia Âm Thế Hùng đã nói khi bọn họ tới Đế đô, nhất định phải đưa Cố Niệm Chi đi ăn thịt vịt nướng chính tông nhất toàn Đế quốc Hoa Hạ.
Trong giấc mơ này, Cố Niệm Chi cũng như ngửi thấy được mùi thịt vịt nướng thơm lừng vậy.
Nhưng một cơn gió lạnh thổi tới, vịt nướng nóng hôi hổi bỗng biến thành vịt đông lạnh, ngay cả mỡ cũng đông hết cả lại.
Cố Niệm Chi kêu to một tiếng trong mơ, không nhịn được chóp chép miệng, đưa tay xé một cái đùi vịt xuống, không có hành, chỉ chấm chút tương ngọt, đưa vào trong miệng.
Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi của mình đau đớn. Hóa ra là cô nằm mơ thấy mình ăn uống nên cắn luôn phải đầu lưỡi của mình…