Cô không suy nghĩ nhiều, cầm quyển sách ngồi dịch sang bên cạnh, gần về phía Hoắc Thiệu Hằng hơn một chút, đưa sách vào tay Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới vươn tay ra nhưng không cầm lấy sách, mà cầm cổ tay cô, chỉ hơi dùng lực một chút đã kéo cô dựa vào gần bên cạnh anh rồi.
Một tay khác đưa tới, lấy quyển sách trên tay cô, ném bừa lên trên ghế ngồi, hai bàn tay to ấm áp bao trọn hai tay của Cố Niệm Chi vào trong để sưởi ấm.
“Vừa rồi cháu bị đông lạnh quá lâu, trong xe không thể để nhiệt độ quá cao được, sẽ khiến cháu sinh bệnh mất, phải từ từ cân bằng mới được.”
Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa tay cho cô, vừa xoa vừa chậm rãi giải thích vì sao trong xe không ấm.
Giọng nói trầm thấp cuốn hút của anh như kϊƈɦ động một dòng nước ấm chảy ra từ trái tim Cố Niệm Chi, nhanh chóng chảy xuôi trong tứ chi bách hài của cô.
Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy toàn thân từ trên dưới đều vô cùng ấm áp, giống như đang được đắm mình trong suối nước nóng vậy.
Cô ngước mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi khẽ nói, “Chú biết cháu ngồi ngoài đó rất lâu ạ?”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng thoáng dừng tay, “Nếu sớm biết thế thì đã điều cho cháu một chiếc xe rồi, không cần phải đứng bên ngoài đợi cái kiểu như thế.”
Thậm chí ngay cả chuyện mình đần độn đứng đợi ở bên ngoài hơn hai tiếng cũng biết nữa…
Cố Niệm Chi xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại không cam lòng bị chế giễu, tức giận nói, “Cháu cũng không phải tiên tri, làm sao cháu biết được bụng dạ Mai Hạ Văn lại hẹp hòi như thế?” Nói xong, cô kể lại toàn bộ mọi chuyện một lần, đặc biệt là chuyện xảy ra trong căn hộ của Mai Hạ Văn. Kể hết rồi, cô quay đầu đi chỗ khác, lẳng lặng ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ xe không nói gì nữa.
Dáng vẻ nũng nịu làm mình làm mẩy thế này, tốt hơn cái vẻ xa cách câu nệ vừa rồi rất nhiều. Trên khuôn mặt luôn không biến sắc của Hoắc Thiệu Hằng cuối cùng cũng nở nụ cười, tán thành nói, “… Nói hay lắm, sau này chắc chắn là có cháu thì không có hắn, không cần phải chịu uất ức nữa.”
Triệu Lương Trạch, Âm Thế Hùng và Phạm Kiến ngồi phía trước nghe thấy vậy đều trợn trắng mắt.
Hoắc thiếu thật đúng là… Bao che khuyết điểm đến mức độ này rồi sao!
Niệm Chi chịu uất ức chỗ nào thế?
Cô ấy mới là người quay cho Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà đến không tìm được đâu là Bắc đâu là Nam nữa mà!
Đương nhiên, trong mắt Hoắc thiếu, chỉ riêng chuyện bị đứng chịu lạnh hai tiếng ở cửa chung cư đã là chuyện vô cùng bất công rồi, chắc chắn đã khiến tâm can bảo bối của anh phải chịu uất ức chứ còn gì nữa…
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng không hẹn mà cùng thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng kể cả có cho bọn họ lá gan to bằng trời, họ cũng không dám quay đầu nói ra thành lời.
Nghe anh nói vậy, Cố Niệm Chi rất vui sướnɠ, mặc dù quay đầu nhìn sang cửa sổ bên cạnh nhưng cũng không nhịn được mà nhếch miệng lên cười lén, chỉ có điều là nụ cười của cô chưa duy trì được bao lâu thì đã ngây ngẩn cả người.
Cô quay đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, chúng ta đang đi đâu vậy ạ? Đây không phải là đường đi ra sân bay.”
Chẳng phải Hoắc Thiệu Hằng nói đưa cô về nhà sao?
Chẳng lẽ không phải là đi ra sân bay để về thành phố C à?
Hoắc Thiệu Hằng khẽ vỗ vào tay cô, “Đúng là về nhà, chú dẫn cháu về nhà.”
“Về nhà á?” Cố Niệm Chi không hiểu, “Nhà nào ạ?”
“Nhà của chú.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì nữa. Phía trước không xa, có một khu nhà ở được bảo vệ rất nghiêm ngặt xuất hiện trước mắt mọi người, đây chính là nơi mà các lãnh đạo lão thành của Bộ Quốc Phòng Đế quốc Hoa Hạ sống.
Cố Niệm Chi càng thêm bất an.
Sáu năm qua, cho dù là lúc nào, chỉ cần không có nhiệm vụ hay công việc, Hoắc Thiệu Hằng đều sẽ ở bên cô, cho tới giờ cũng chưa bao giờ từng quay về nhà mình một lần nào.
Vừa nghe Hoắc Thiệu Hằng nói là còn có nhà của anh, Cố Niệm Chi chợt không kịp thích ứng, thậm chí toàn thân còn bắt đầu run lẩy bẩy.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói, “Bố của chú là Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc Phòng, trong nhà còn có ông nội đã về hưu mấy năm trước và mấy người họ hàng nữa, cháu không cần để ý tới bọn họ.”
Lúc này Âm Thế Hùng mới quay đầu lại, thay đổi không khí một cách rất khéo léo: “Niệm Chi này, đã sáu năm rồi Hoắc thiếu không về nhà. Lần này, nhờ hồng phúc của em mà Hoắc thiếu cũng được về nhà đón lễ Giáng Sinh đấy.”