“Vâng.” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng trả lời, “Cháu sẽ ngủ ngay đây!” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, vẫn ngồi nguyên một mình trong trạm xe buýt.
Hoắc Thiệu Hằng có chút ngoài ý muốn, có lẽ cảm xúc của Cố Niệm Chi không được tốt lắm.
Nếu như tâm trạng của cô tốt, cô sẽ líu ríu không ngừng với anh chứ không phải như hôm nay, nói được ba câu đã cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức gọi cho Triệu Lương Trạch hỏi, “Hôm nay Niệm Chi tới Đế đô tham gia họp lớp, ai ở đó trông coi cô ấy?”
Triệu Lương Trạch nói họ tên và số điện thoại người đó ra, rồi lại hỏi, “Sao vậy ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, gọi luôn cho người kia.
Nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, người kia vô cùng kϊƈɦ động, núp trong bóng tối kể lại hết hành trình hôm nay của Cố Niệm Chi.
Ngoại trừ chuyện xảy ra trong căn hộ của Mai Hạ Văn là anh ta không biết ra, tất cả mọi chuyện anh ta đều kể lại.
Ngay lập tức, Hoắc Thiệu Hằng biết được chuyện Cố Niệm Chi đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ ở cửa khu chung cư nhà Mai Hạ Văn, sau đó đi vào không đến nửa tiếng đã ra, rồi một mình đi trên đường, cuối cùng thì ngồi ở trong một trạm xe buýt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tay của anh siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại buông ra vẻ mặt tỏ ra vẻ cố gắng kiềm chế đến cực độ.
Anh ngồi sau bàn làm việc của mình do dự trong chốc lát, ngón tay băn khoăn trên con chuột máy tính, cuối cùng ấn mở một Chương trình. Chương trình đó kết nối trực tiếp với Hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu. Dùng Chương trình này, anh có thể xem xét được tình huống thực tế ở các nơi trên thế giới.
Anh nhập tín hiệu điện thoại di động của Cố Niệm Chi vào Hệ thống để tìm tọa độ, sau đó sử dụng hệ thống tìm kiếm thời gian thực của vệ tinh.
Trong hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu trên màn hình máy vi tính dần dần xuất hiện cảnh đêm Đế đô.
Hoắc Thiệu Hằng không ngừng thao tác, phóng đại hình ảnh lên.
Chỉ thấy cảnh đèn đuốc huy hoàng kia chậm rãi biến thành cảnh con đường, trạm xe buýt kia dần dần xuất hiện trên màn hình máy vi tính trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Anh nhìn thấy một hình bóng lẻ loi, trơ trọi đang ngồi trên ghế dài, trên trời đang có tuyết rơi, khắp bầu trời chỉ tràn ngập những bông tuyết trắng xóa, phủ một lớp xuống hình bóng bé nhỏ kia.
Lúc này, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời đêm.
Dường như Hoắc Thiệu Hằng có thể xuyên qua hình ảnh mơ hồ này, trông thấy được đôi mắt to đen lay láy của cô đang cô độc ngóng nhìn lên bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc đó, giống như có người đang bóp nghẹt trái tim của anh, sau đó hung hăng vặn mạnh một cái vậy. Cảm giác đau đớn, tê dại đan vào nhau, anh không thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nhưng tay của anh đã ấn gọi cho Âm Thế Hùng rồi, “Tìm chuyên cơ cho tôi, tôi phải lập tức đi Đế đô!”
“Rõ!” Âm Thế Hùng nhận lệnh ngay, cấp tốc liên lạc nhân viên các bộ phận, không những phải sắp xếp chuyên cơ, mà còn phải bố trí tốt đường bay nữa.
Thế là, sau mười hai giờ đêm ở thành phố C, một chiếc chuyên cơ quân dụng bay lên không, nhanh chóng lao về hướng Đế đô.
Đúng một tiếng sau, chuyên cơ quân dụng kia đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế đô.
Sau đó nửa tiếng, một đội xe quân đội đã xuất hiện trên đường cái, chạy thẳng về khu Tam Hoàn.
***
Cố Niệm Chi ngồi một mình trên ghế dài ở trạm xe buýt, toàn thân lạnh cóng, nhưng cô không muốn đi đâu cả.
Cô chỉ cảm thấy con đường phía trước thật nhấp nhô, quá khứ của mình lại mờ mịt. Cô là một người không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai.
Trời đất bao la, nơi đâu là chỗ dung thân cho một cô bé mồ côi như cô?
Ngay khi tâm trạng của cô đang xuống tới mức thấp nhất, một loạt đèn xe chói sáng đột nhiên từ đầu phố chiếu tới.
Cô vô thức đưa tay lên che mắt mình nhưng khóe mắt đã kịp thấy đó là một đội xe trùng điệp đang lao tới.
Đã muộn thế này, sao lại còn có một đội xe đi ngang qua đây nhỉ?
Cố Niệm Chi hạ cánh tay xuống, ngước mắt nhìn, lại phát hiện chiếc xe đi đầu được gắn biển quân đội. Trái tim cô bỗng nhiên nhảy thót lên một cái, sau đó nhịp tim gần như tạm dừng mất mấy phút.