Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 302




Mỗi lần chơi trò chơi, thời gian đều trôi qua rất nhanh.

 

Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện thời tiết ngày càng lạnh hơn, tay chân cô đã tê cóng cả rồi, sắc trời cũng đã lờ mờ tối dần.

 

Mùa đông ở phương Bắc, trời cũng tối nhanh hơn.

 

Cô nhìn xuống điện thoại, đã năm giờ chiều rồi.

 

Cô đã đợi suốt hơn hai tiếng đồng hồ…

 

Ngay khi cô đợi ở chỗ tường vây khu chung cư, cô không biết rằng, từ cửa sổ phòng ngủ của Mai Hạ Văn có thể nhìn thấy được rõ ràng vị trí này.

 

Mai Hạ Văn cầm một cốc cà phê nóng đứng trong góc cửa sổ sát đất, yên lặng nhìn hình bóng cao gầy, xinh đẹp đang đứng cách cửa khu chung cư không xa, đáy mắt hắn hiện lên vẻ đắc ý và không cam lòng.

 

Ha ha, trước tiên cứ bắt đứng chờ hai tiếng ở cửa đã rồi nói sau…

 

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ chiều rồi, nếu còn không cho cô vào, nhóm Yêu Cơ sẽ đi ra ngoài tìm cô mất.

 

Mai Hạ Văn cầm điện thoại lên, gọi cho nhân viên bảo vệ ở cổng, giọng điệu rất ôn hòa nói, “Xin hỏi là nhân viên ở cổng phải không ạ? Tôi ở căn hộ 138, tòa số năm, khách mời của tôi tới chưa?”

 

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia nhận điện thoại, đầu đầy mồ hôi nói, “Đến rồi, đến rồi, nhưng không gọi được điện thoại cho anh nên chúng tôi không để cho cô ấy vào.”

 

“Cảm ơn, cho cô ấy vào giúp tôi nhé!” Mai Hạ Văn cất điện thoại đi, quay người ra ngoài, tìm tới chỗ Khương Hồng Trà, “Niệm Chi tới rồi.”

 

Khương Hồng Trà hiểu ý gật đầu, “Em đi chuẩn bị một chút.”

 

Mai Hạ Văn quay người đi ra phòng khách, nói với mấy người bạn học đang vui chơi tưng bừng, “Mọi người nhỏ giọng giùm một chút, Niệm Chi tới rồi!”

 

“A! Cuối cùng Niệm Chi cũng đã tới!” Yêu Cơ nhảy dựng lên, “Ở đâu? Ở đâu?!”

 

“Tới ngay bây giờ đây, tớ sẽ đích thân ra mở cửa.”

 

Mai Hạ Văn cười rồi đi tới trước cửa, ra hiệu cho mọi người im lặng.

 

Cố Niệm Chi cầm sợi dây chuyện năm bông hoa của VCA mà Mai Hạ Văn tặng cô trong tay, đi về phía phòng hắn.

 

Hộp gói quà đựng sợi dây chuyền đó vẫn nguyên đai nguyên kiện, không bị xê xích gì, chính là hộp quà Mai Hạ Văn gửi tặng cô, là một chiếc hộp bao bên ngoài hộp đựng quà chính hãng của VCA.

 

Khi cô ra khỏi thang máy, đối diện chính là căn hộ 138.

 

Cố Niệm Chi sửa sang lại tóc tai, nhấn chuông cửa.

 

Chuông cửa reo vang, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

 

Mai Hạ Văn mặc áo len lông cừu hở cổ, đeo kính gọn gàng, mỉm cười đứng ở cửa ra vào, khẽ gật đầu với cô, “Niệm Chi, em đến rồi à!”

 

Nửa năm không gặp, Cố Niệm Chi đã cao hơn, nét thơ ngây trên mặt đã không còn sót lại chút nào. Khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ trong truyện tranh manga ấy nhiều thêm vẻ thong dong, nhưng khi nhoẻn miệng cười, đôi môi củ ấu của cô hơi nhếch lên giống như dụ dỗ người ta tới hôn vậy.

 

Mai Hạ Văn bất giác quay đầu sang chỗ khác, “Em vào đi!”

 

Cố Niệm Chi đưa hộp quà trong tay ra, cười nói, “Chào lớp trưởng!”

 

“Em khách sáo thế, còn tặng quà nữa.”

 

Trông thấy hộp quà này, Mai Hạ Văn lập tức tỉnh táo lại, đưa tay nhận lấy, nói một câu như trêu ghẹo vậy.

 

Cố Niệm Chi phát hiện ra câu nói này của hắn to một cách kỳ lạ, không khỏi nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì thêm, để vali hành lý vào góc phòng.

 

Mai Hạ Văn cười hì hì xoay người, chờ cô đi vào mới đóng cửa lại.

 

“Niệm Chi!”

 

Ba người chị cùng phòng Cố Niệm Chi chạy tới, kéo tay của cô đi vào trong.

 

“Phương Trà Xanh, Yêu Cơ, Tào Nương Nương, nửa năm không gặp, các chị càng ngày càng xinh đẹp.”

 

Cố Niệm Chi cười tươi ôm ba người chị của mình, đồng thời cũng tặng thêm mấy nụ hôn nữa.