Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 300




“… Anh quét vé mặt.”

 

Triệu Lương Trạch sờ mặt mình, liếc một ánh mắt đưa tình với Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi tỏ vẻ buồn nôn, sau đó vui vẻ ngủ thϊế͙p͙ đi. Có Triệu Lương Trạch ở bên cạnh, cô ngủ vô cùng an ổn. Cả quãng đường bình an vô sự, cô ngủ tới mười tiếng mới tỉnh.

 

Triệu Lương Trạch cũng đang ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú của anh trông rất sáng sủa, mượt mà. Cố Niệm Chi còn nhìn thấy mấy cô tiếp viên hàng không thỉnh thoảng lại tới đắp chăn cho Triệu Lương Trạch nữa…

 

Cô len lén cười thầm, lấy mặt nạ dưỡng da từ trong túi xách của mình ra rồi đắp lên.

 

Còn hai tiếng nữa sẽ hạ cánh, cô muốn chỉnh trang lại mặt mũi cho đẹp đẽ còn về nước gặp gỡ bạn bè.

 

Triệu Lương Trạch cũng tỉnh lại theo. Vừa mở mắt ra đã trông thấy một cô gái mặt mũi trắng bệch đang ngồi đối diện, anh ta vô cùng kinh hãi nhưng cũng nhanh chóng ý thức được là Cố Niệm Chi đang đắp mặt nạ dưỡng da.

 

“Em thật là, ở trên máy bay mà cũng đắp mặt nạ sao?” Triệu Lương Trạch khịt mũi coi thường, “Ở Mỹ nửa năm giờ cũng chú ý đến nhan sắc thế à?”

 

“Trước kia em chưa tới mười tám tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên trắng nõn nà. Giờ lớn tuổi rồi, trưởng thành hơn, đương nhiên cần phải chăm bảo dưỡng một chút!”

 

Cố Niệm Chi nói chí khí hùng hồn khiến cho thanh niên qua năm mới sẽ tròn hai mươi sáu tuổi như Triệu Lương Trạch cảm thấy uất ức đến trào máu.

 

“Chú ý một chút đi! Đừng có nói chuyện tuổi tác trước mặt đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông đã có tuổi.” Triệu Lương Trạch chỉ hận không thể trừng chết Cố Niệm Chi, “Anh hiện giờ đang ở độ tuổi được hoan nghênh nhất đấy! Anh là sự kết hợp giữa ông chú và tiểu thịt tươi, em hiểu chưa!”

 

Cố Niệm Chi cười đến gập cả người, “Ôi giời ôi! Mặt nạ của em! Anh Tiểu Trạch, anh đừng nói nữa, mặt nạ của em sắp rơi mất rồi!”

 

Triệu Lương Trạch thấy cô cười vui vẻ cũng không nhịn được cười, duỗi cái chân dài ra đạp đạp cô, “Em đi một mình tới Đế đô được chứ? Anh vừa nhận được tin của Đại Hùng, phải về nhận nhiệm vụ.”

 

Anh ta ở Mỹ mấy tháng nay cũng đã nghẹn thảm rồi, chỉ muốn lập tức quay trở về trụ sở để phô bày kỹ năng bản lĩnh của mình thôi.

 

Cố Niệm Chi gật đầu ngay, “Không sao ạ. Em ở lại Đế đô một đêm, ngày hôm sau sẽ bay trở về.”

 

Cuối cùng cũng về đến địa bàn của mình, Triệu Lương Trạch liên lạc với người ở Đế đô, dặn họ hỗ trợ để mắt tới Cố Niệm Chi xong mới yên tâm quay về trụ sở.

 

Sau khi hai người xuống máy bay, Cố Niệm Chi ở lại sân bay để bay đi Đế đô.

 

Triệu Lương Trạch mang hành lý về trụ sở.

 

Hai người chia tay luôn ở sân bay, Cố Niệm Chi lại nhìn Triệu Lương Trạch một chút, “Anh Tiểu Trạch, anh có tin gì của Hoắc thiếu không?”

 

“Vẫn không có.” Triệu Lương Trạch xoa đầu cô, “Có lẽ là sắp về rồi. Ngày mai em về, bọn anh sẽ đi đón em.”

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, kéo chiếc vali màu hồng phấn hoa đào của mình đi lên máy bay tới Đế đô.

 

Từ Mỹ về thành phố C là khoảng mười một giờ hơn buổi sáng, cô mất một tiếng lấy hành lý mới lên máy bay đi Đế đô.

 

Ba tiếng sau, lúc hai giờ chiều, Cố Niệm Chi ra khỏi sân bay thủ đô, đi tới địa chỉ mà Mai Hạ Văn đã nhắn tới. Địa chỉ ở thủ đô của Mai Hạ Văn nằm trong khu vực Tam Hoàn, cũng là một khu vực rất sầm uất.

 

Cố Niệm Chi xuống khỏi xe taxi, ngẩng đầu nhìn những tòa chung cư cao tầng san sát nhau.

 

Căn hộ trong khu Tam Hoàn ở thủ đô này có giá thành không thua gì căn nhà ở khu Phong Nhã của cô ở thành phố C, vấn đề an ninh và cảnh quan bên ngoài cũng na ná vậy.

 

Khu nhà thiết kế theo hình thức đóng kín, ở cửa ra vào có nhân viên bảo vệ túc trực.

 

Quang cảnh môi trường xung quanh rất đẹp, đường xá sạch sẽ, chỉnh tề, cách xa đường cái bên ngoài, không có chút tạp âm nào truyền vào được bên trong, vừa nhìn đã biết là một khu chung cư cao cấp.

 

Xe cá nhân của cư dân chung cư và khách tới chơi có lối đi riêng để vào, cô đi taxi tới nên phải đi lối đi bộ, khi đi vào cần phải kiểm tra thân phận, cần phải có sự cho phép của chủ nhà mới được vào.

 

Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ đeo tay, mới có hai rưỡi chiều, thời tiết lạnh căm căm, tầng mây rất dày, che hết ánh nắng, nhưng xung quanh chung cư đã tràn ngập bầu không khí Giáng Sinh rồi.

 

Cửa vào của chung cư được trang trí hai cây thông Noel rất to, trên cây treo đầy các đồ trang trí sáng long lanh, ngọn cây được điểm xuyết bằng một ngôi sao năm cánh cỡ đại, trên thân cây được quấn quanh đủ loại đèn màu nho nhỏ và lụa màu, đến tối sẽ được thắp sáng lên, lúc đó mới là lúc đẹp nhất.

 

Cố Niệm Chi cười híp mắt quan sát hai cây thông Noel này, kéo vali của mình đi vào trong phòng tiếp đón, nói với nhân viên bảo vệ ở cổng, “Chào anh, em tới tham gia bữa tiệc tối nay ở căn hộ 138, tòa thứ năm, đây là thϊế͙p͙ mời.” Nói xong, cô đưa thϊế͙p͙ mời trong tay ra.

 

Nhân viên bảo vệ kia nhận lấy thϊế͙p͙ mời xem, sau đó ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên đánh giá cô một lúc.