Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 298




Một ngày bận rộn trôi qua, quay về nhà trọ, cô lập tức liên lạc với mấy người chị cùng phòng ký túc xá của mình là Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương.

 

“Em chào ba chị!”

 

Cố Niệm Chi vẫy tay chào các cô trong video, vẻ mặt tươi cười hôn gió với mỗi người, “Có nhớ em không nào?!”

 

“Đương nhiên là nhớ rồi!” Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương cực kỳ vui vẻ, “Em sắp về à? Chúng ta sẽ gặp nhau ở Đế đô đúng không? Lớp trưởng nói sẽ tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn ở Đế đô để đón em về đấy!”

 

Nghe thấy ba người đều nói giống với Mai Hạ Văn, trong lòng Cố Niệm Chi cũng nhẹ nhàng hơn một nửa.

 

Chỉ cần có ba người chị cùng phòng này ở đó, cô sẽ không bị ăn thiệt thòi.

 

Lúc ăn cơm tối, Cố Niệm Chi nói với Triệu Lương Trạch chuyện mình định sau khi về nước sẽ đi Đế đô họp lớp.

 

Triệu Lương Trạch nghe thấy bữa tiệc là do Mai Hạ Văn tổ chức thì trầm ngâm nói, “Thằng đó vẫn còn chưa hết hy vọng sao?”

 

“Không phải, em đã nói rõ với anh ta rồi. Mặc dù anh ta không vui nhưng cũng không phải là người không nói lý.” Cố Niệm Chi thận trọng hỏi ý kiến của Triệu Lương Trạch, “Anh Tiểu Trạch, thật ra mà nói, em cũng có chỗ không đúng. Lúc trước đúng là em không nên nhất thời xúc động, đồng ý ước hẹn nửa năm với anh ta. Giờ mặc dù chia tay, nhưng…”

 

“Niệm Chi, em đừng tự trách mình. Chuyện này em không có gì sai cả.” Triệu Lương Trạch vội vàng an ủi cô, “Đừng nói là kết hôn xong còn có thể ly hôn, ngay cả bạn trai bạn gái thực sự cũng còn có thể chia tay mà. Sinh thần bát tự* của em và thằng đó còn chưa tính đâu, nói gì đến ai có lỗi với ai chứ?! Nó dựa vào cái gì mà như thế? Chỉ bằng cái mặt của nó đẹp trai hơn người khác sao?”

 

(*) Sinh thần bát tự: Còn gọi tắt là bát tự, dùng để chỉ ngày, tháng, năm sinh, can chi của một người lúc mới chào đời. Ngày, giờ, tháng, năm tổng cộng là tứ trụ can chi, mỗi trụ có hai chữ, tổng là tám chữ (bát tự). Thông thường khi hai bên gia đình đính ước sẽ trao đổi canh thϊế͙p͙ có ghi sinh thần bát tự của đôi bên để tính toán lương duyên.

 

Cố Niệm Chi không nhịn được cười, “Anh Tiểu Trạch, không ngờ anh cũng độc mồm độc miệng thật đấy!”

 

“Anh độc mồm độc miệng á? Vậy thì em còn chưa nghe được lúc Hoắc thiếu độc mồm độc miệng rồi.” Triệu Lương Trạch chậc chậc hai tiếng, “Được rồi, em muốn đi họp lớp thì cứ đi đi, mình đi thẳng ngồi ngay, có gì mà phải sợ.”

 

Mặc dù Triệu Lương Trạch nói không cần sợ nhưng anh ta vẫn chuẩn bị chu toàn cho Cố Niệm Chi.

 

Buổi tối trước khi về nước một ngày, Triệu Lương Trạch gọi Cố Niệm Chi tới phòng mình, tỏ vẻ thần bí nói với cô, “Niệm Chi, anh cho em xem mấy bức ảnh, nhưng mà em phải hứa, không được cho Hoắc thiếu biết là anh cho em xem nhé!”

 

“Ảnh gì thế ạ?” Cố Niệm Chi vô cùng tò mò nhưng vẫn nói rất thật lòng, “Nếu như Hoắc thiếu hỏi, em sẽ không nói dối chú ấy.”

 

Triệu Lương Trạch lườm cô một cái, “Có cần phải nghe lời như thế không? Anh đã phải bất chấp sự nguy hiểm tới tính mạng để suy nghĩ cho em đấy, chút thể diện này mà cũng không cho anh sao?”

 

“Anh Tiểu Trạch!” Cố Niệm Chi ôm lấy cánh tay Triệu Lương Trạch lắc qua lắc lại, kéo dài giọng nũng nịu nói, “Anh biết em nghe lời Hoắc thiếu nhất mà! Em cam đoan, chỉ cần Hoắc thiếu không hỏi tới, em nhất định sẽ không nói.”

 

Triệu Lương Trạch liếc xéo cô một cái, “Em thề đi!”

 

“Em thề, nếu như em chủ động nói ra, em sẽ…”

 

Cố Niệm Chi còn chưa nói xong, Triệu Lương Trạch đã không đành lòng, “Được rồi, được rồi, anh tin em. Bởi vì chuyện này không hề liên quan gì đến Hoắc thiếu nên anh mới dặn dò em như thế.”

 

Nói xong, Triệu Lương Trạch mới mở thư mục ảnh giường chiếu của Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà ra.

 

Những hình ảnh này không phải số ảnh mà người bọn họ phái đi đã chụp về được mà là lấy từ trong bộ nhớ đám mây của Khương Hồng Trà ra, đều là do Khương Hồng Trà tự chụp lại cả.

 

Mỗi một bức đều đã được chỉnh sửa photoshop khiến cho chính bản thân cô ta đẹp lộng lẫy từng chi tiết.

 

Nhưng mà, khi những bức ảnh đã qua chỉnh sửa này rơi vào tay một cao thủ máy tính như Triệu Lương Trạch thì chúng đều đã được phục hồi lại nguyên trạng.

 

Vì để không gây “độc hại” cho đôi mắt Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch đã che mờ toàn bộ những bộ phận nhạy cảm đi.

 

Cố Niệm Chi trợn mắt há mồm nhìn những bức ảnh đó, sau đó vội vàng che kín đôi mắt mình, giậm chân nói, “Anh Tiểu Trạch! Sao lại cho em xem mấy cái hình này?! Anh cố tình làm cho em đau mắt hột sao?!”

 

“Anh đã che hết rồi, sao lại đau mắt hột được?” Triệu Lương Trạch vội vàng tắt đi, “Nhưng mà đúng là không đẹp thật, chỉnh sửa xong thì nhìn cũng được, nhưng sau khi bị anh khôi phục lại thì nhìn quá buồn nôn.”