Chương 291:
Có lẽ do vẻ mặt của Cố Niệm Chi quá mức bình tĩnh, không có chút tủi thân và phẫn nộ nào giống với tưởng tượng, do đó Khương Hồng Trà dừng một chút, rồi đành phải hỏi một câu, “Em Cố này, em có hiểu thế nào là “open relationship” không?”
Cố Niệm Chi không nhịn được cười, nói: “Ừm, tôi không hiểu, chị giải thích cho tôi nghe một chút đi.”
Trong lòng Khương Hồng Trà thầm cảm thán một tiếng “quả nhiên là thế”, sau đó kiên nhẫn giải thích cẩn thận cho cô nghe: “Open relationship là cụm từ mô tả mối quan hệ giữa nam và nữ mà không hạn chế quyền lợi tìm bạn khác giới của đối phương. Chỉ cần em chưa đồng ý làm bạn gái của Mai Hạ Văn, vậy thì anh ấy chính là một chàng trai độc thân, có thể làm bất cứ chuyện gì mà anh ấy muốn.”
“Bao gồm cả việc lên giường với chị à?”
Cố Niệm Chi dùng tay chống cằm, cười nhạt nói.
Khuôn mặt Khương Hồng Trà đỏ bừng lên, thầm nói quả nhiên cô bé này thật thô tục, hai chữ “lên giường” mà cũng có thể nói thẳng ra trước mặt người ngoài như thế…
Cô ta thở dài rồi cười nói, “Em không cần phải như thế, thực ra còn có cả “open marriage” nữa. Em biết đấy, trong giới chúng tôi, tất cả mọi người đều tuân theo quy tắc “open relationship”. Chúng tôi sẽ không phá hỏng hôn nhân, nhưng chúng tôi cũng không hạn chế quyền lợi tìm bạn tình của đối phương ngoài hôn nhân. Thế nên, em tuyệt đối cũng đừng nghĩ quá nhiều, dù tôi có mối quan hệ kiểu “open relationship” với Mai Hạ Văn đi chăng nữa, thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi muốn có kết quả gì đó với anh ấy. Chúng ta là những người tự do, không có gì có thể trói buộc được sự tự do của chúng ta.”
“Ừm, tôi hiểu rồi. Cái gọi là “open relationship” và “open marriage” đó, tức là bất kể có kết hôn hay không, các người cũng đều duy trì việc đôi bên có thể tự do làm loạn cùng người khác đúng không?” Cố Niệm Chi đặt bàn tay đang chống cằm xuống, đã không còn hứng thú muốn nói chuyện với Khương Hồng Trà nữa, “Nhưng chuyện này chị không cần phải nói với tôi, chị có lên giường với ai cũng không liên quan đến tôi cả.”
“Em cứ nhất thiết phải nói chuyện tốt đẹp như thế một cách thô tục như vậy sao?”
Khương Hồng Trà tức giận, cô ta xuất thân phú quý, lớn lên lại đủ điều kiện để học trong Học viện âm nhạc Julliet. Từ trước đến nay, chưa từng có người bạn học nào có gia thế không bằng cô ta được làm bạn với cô ta, bởi vậy nên cô ta cảm thấy rất không thích ứng được với phương thức nói chuyện của Cố Niệm Chi.
“Bởi vì những chuyện chị làm vốn đã rất thô tục rồi, tôi không thể tìm được từ ngữ nào đẹp đẽ để hình dung nó.” Cố Niệm Chi đứng lên, nhún vai nói, “Còn nữa, tôi rất bận rộn. Tôi không có hơi sức nào để nghe thiên tình sử của chị. Xin hỏi tôi có thể đi được chưa?”
“Cô…!” Khương Hồng Trà suýt chút nữa hất thẳng ly sữa bò vào mặt cô, “Hôm nay tôi đến, chỉ muốn nói với cô chuyện này, hy vọng cô đừng hiểu lầm. Tôi và Hạ Văn không có quan hệ gì cả, anh ấy có tự do để hẹn hò với bạn gái. Tôi và anh ấy đều không can thiệp gì vào chuyện của nhau.”
Nghe cô ta nói vậy, Cố Niệm Chi lại ngồi xuống ghế, hỏi với vẻ rất hứng thú, “Thưa cô Khương, tự dưng cô chạy đến đây nói với tôi rằng cô và người theo đuổi tôi có quan hệ với nhau. Sau đó, cô lại nói với tôi đừng nên hiểu lầm mối quan hệ của hai người. Rốt cuộc là cô ngốc hay là cô coi tôi là kẻ ngốc?”
“Cô không thể tiếp nhận sự thật này sao?” Khương Hồng Trà lắc đầu, cười nói, “Thế thì không được đâu, trong giới của chúng tôi, hiện tượng này cô không thể không nhắm mắt làm ngơ. Nếu như không thể quen được, thì cô sẽ không thích hợp ở trong giới này của chúng tôi đâu.”
Cố Niệm Chi làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, hóa ra cô tìm đến tôi là để khuyên tôi rời khỏi Mai Hạ Văn sao?”
Khương Hồng Trà hừ một tiếng, không nói tiếp nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ “Đến giờ cô mới hiểu được sao?”
“Muốn tôi rời khỏi anh ta cũng được thôi. Xin hỏi cô định trả bao nhiêu tiền?”
Cố Niệm Chi nâng hai tay lên chống cằm, đôi mắt to như bảo thạch tỏa sáng lung linh, ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Khương Hồng Trà.
Khương Hồng Trà kinh ngạc trợn trừng mắt, khó có thể tin nói, “Tôi tôn trọng cô nên mới nói chuyện phải trái với cô, thế mà cô lại đề cập đến chuyện tiền bạc với tôi sao?”
Cố Niệm Chi nhíu đôi mày xinh đẹp lại, “Không cần phải tôn trọng tôi. Hơn nữa, những lời cô vừa nói có lời nào tôn trọng tôi đâu chứ? Cho nên, đừng có nói mấy lời giả dối đó. Tôi là người dân bình thường thôi, mà đã là dân thường thì chỉ coi trọng lợi ích thực tế. Nếu cô đã cao cao tại thượng như vậy, mở miệng ra là giới này giới nọ của bọn cô, vậy tôi xin phép hỏi cô, khi mà người trong giới bọn cô muốn chia rẽ người khác thì đều lấy lý lẽ thuyết phục người khác thế sao? Lẽ nào không phải là nên cầm tới một tờ chi phiếu với số tiền trên trời đến đập chết người ta sao? Trên tivi đều diễn như vậy mà!”
Đôi môi Khương Hồng Trà run rẩy, bắt đầu cảm thấy mình không có “trứng” mà cũng thấy đau.
Sao cô nhóc này lại khó chơi thế nhỉ?!
“… Thật sự không có ý định chi tiền để tôi rời khỏi Mai Hạ Văn sao?” Cố Niệm Chi chậc chậc hai tiếng, “Xem ra quý giới cũng low (kém) thật, còn không bằng cả những nhà giàu mới nổi trên tivi. Người ta muốn đuổi người bạn gái không môn đăng hộ đối đi, ít nhất cũng phải nện tám trăm một triệu tệ gì đó, còn cô thì sao? Lại còn muốn tay không bắt giặc nữa à?”
Sự tức giận lóe lên trong mắt Khương Hồng Trà rồi biến mất. Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lặng lẽ mở chức năng ghi âm trên điện thoại di động lên, vẻ mặt ôn hòa nói với Cố Niệm Chi: “Cô Cố này, tôi có lòng tốt khuyên cô thôi, sao cô cứ mở miệng ra là đòi tiền thế?”
“Tôi không mở miệng đòi tiền.” Cố Niệm Chi chưa từng để người khác mượn cớ, “Là tự cô chạy tới nói tôi không thích hợp với Mai Hạ Văn, muốn tôi rời khỏi anh ấy nên tôi mới hỏi cô là dự định chi ra bao nhiêu tiền đấy chứ. Tôi cũng chỉ nói chuyện theo quy tắc ngầm của giới quyền quý các cô thôi mà.”
“Vậy cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?”