Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 284




Ôn Thủ Ức không ngờ rằng Hà Chi Sơ lại bao che khuyết điểm cho Cố Niệm Chi đến mức này. Trái tim cô ta chua chát không thể chịu đựng nổi, vết thương ở ngực dường như đau đớn hơn. Cô ta khẽ ấn vào chỗ vết thương, gượng cười nói: “Đó là điều tự nhiên. Tôi biết rằng cô ấy rất quan trọng với anh, vì vậy tôi mới không màng tất cả để bảo vệ Niệm Chi, ngay cả đỡ súng cho cô ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Giáo sư Hà, anh không phải băn khoăn về việc tôi cứu Niệm Chi. Cô ấy vốn không thích tôi, bất kể tôi làm gì, cô ấy cũng đều nghĩ rằng tôi có động cơ khác, tôi cũng đã quen rồi.”

 

“Vậy sao?” Ánh mắt Hà Chi Sơ sâu thẳm nhìn cô ta, như thể muốn xuyên qua vẻ ngoài để nhìn rõ xem rốt cuộc sâu trong lòng cô ta đang suy tính gì vậy.

 

Ôn Thủ Ức cố giữ bình tĩnh, thỉnh thoảng cau mày, nhưng cũng là vì vết thương quá đau thôi.

 

Hà Chi Sơ lặng lẽ nhìn cô ta một lúc, cuối cùng cũng vẫy tay để cô ta đi: “Cô về đi, hai tháng này cố gắng mà tĩnh dưỡng, không cần đến trường. Cô gửi cho tôi danh sách những việc trong tay cô, để tôi bảo nhà trường tìm cho tôi một trợ giảng khác.”

 

Ôn Thủ Ức không dám nói đến nửa từ “không”, cộng thêm việc cô ta đang bị thương rất nghiêm trọng, nên cũng phải chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật. Cô ta không muốn vì sự cố này mà trở thành kẻ tàn tật.

 



 

Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch trở về căn hộ của mình, cuối cùng cũng được nói chuyện thoải mái.

 

“Thật đáng tiếc, bao nhiêu đồ em thích đều cứ thế chìm xuống đáy biển Caribe hết rồi.” Cố Niệm Chi nói với sự tiếc nuối, lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, mở nó ra ăn.

 

Triệu Lương Trạch bất mãn nhìn cô: “Mấy thứ đồ đó của em có đáng gì? Anh mới là người mất đi rất nhiều đồ tốt đây này. Đúng rồi, anh phải gọi cho Âm Thế Hùng, bảo cậu ta gửi một bộ mới qua đây cho anh. Không có mấy thứ đồ kia mà lên mạng thì chẳng khác nào tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ chạy ra đường.”

 

Bây giờ hai người bọn họ chỉ có điện thoại di động và những thứ vốn có ban đầu, không còn có gì khác.

 

Cố Niệm Chi cười khì khì, chỉ vào Triệu Lương Trạch nói: “Anh đã quen với việc làm hacker, đương nhiên sẽ sợ bị nhìn trộm vào máy tính của mình rồi.” Vừa nói cô vừa di chuyển ánh mắt nhìn vào máy tính của Triệu Lương Trạch.

 

“Đừng nghĩ về việc đó nữa.” Triệu Lương Trạch xoa xoa đầu cô: “Mau đi tắm rồi ngủ đi. Anh thấy em vẫn chưa ngủ đủ đâu.”

 

“Ở trong nhà người khác thì làm sao ngủ ngon nổi ạ?” Cố Niệm Chi lắc đầu tự chế giễu: “Em đi vào đây.” Cô đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, nhưng không vội đi vào phòng tắm.

 

Cô lấy điện thoại di động luôn mang bên mình ra, bấm số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Điện thoại bên phía Hoắc Thiệu Hằng vang lên rất lâu cũng không có ai trả lời.

 

Cố Niệm Chi không bỏ máy xuống như thường lệ, mà gửi một tin nhắn cho anh: “Chú Hoắc, cháu là Niệm Chi. Hôm qua cháu tổ chức sinh nhật tuổi mười tám rồi, hôm qua chú có đến không?”

 

Sau khi nhắn tin, Cố Niệm Chi đi vào phòng tắm để tắm.

 

Hôm qua ở nhà của Hà Chi Sơ cô chưa tắm, mà chỉ lau nước mưa trên tóc và rửa chân thôi.

 

Tắt vòi sen, cô sấy khô tóc rồi nằm xuống ngủ thϊế͙p͙ đi.

 

Ngày hôm sau, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn bình phục, dậy sớm để đến Ủy ban Ngân sách của Quốc hội làm việc.

 

Giờ nghỉ trưa, cô đến Ủy ban Tự do thông hành Hàng hải của Quốc hội để gặp anh Hoàng thì mới biết anh ta xin nghỉ ốm!

 

Cố Niệm Chi không nói nên lời, bản thân là người trực tiếp đối đầu với cướp biển không xin nghỉ ốm thì thôi, Hoàng sư huynh lại xin nghỉ ốm…

 

Cô gọi điện thoại cho anh ta: “Anh Hoàng, anh sao vậy? Em nghe nói anh bị ốm à?”

 

Anh Hoàng đang quấn chăn ngủ trong căn hộ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, liền nhấc điện thoại lên nghe, uể oải khẽ nói: “Niệm Chi à? Anh thế này đều là vì em đấy. Em có biết là vì muốn chúc mừng sinh nhật em, mà anh suýt chút nữa mất mạng không!”

 

Nhớ đến chiếc ca nô đã bị đổi người, Cố Niệm Chi hơi ngạc nhiên hỏi: “… Anh sao rồi? Em nghe Giáo sư Hà nói rằng mọi người vẫn ổn mà?”

 

“Cơ thể thì vẫn ổn, nhưng tinh thần thì vô cùng sợ hãi.” Lớn đến từng này tuổi rồi, nhưng anh Hoàng chưa từng gặp phải những chuyện mạo hiểm ly kỳ như này bao giờ. Bị vài người đàn ông da đen thân hình lực lưỡng chĩa súng vào đầu, anh ta sợ hãi đến đái ra quần…

 

“… Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cố Niệm Chi đành an ủi anh ta: “Nếu không thì anh nói hết mọi việc cho em nghe thử xem… Biết đâu anh nói ra rồi tâm trạng sẽ tốt hơn.”

 

Anh Hoàng cũng đang muốn nói hết cho người khác nghe nên vội vàng nói: “Đến bây giờ anh cũng không biết là có chuyện gì nữa! Nói là đi du thuyền, kết quả là bọn anh lại bị hai chiếc xe tải kia kéo vào một căn phòng trống trói lại. Suốt cả một buổi chiều, anh còn cho rằng bản thân không thể sống được nữa ấy, nhớ vợ con gia đình đến sắp phát điên luôn!”

 

“Anh Hoàng à, không sao rồi, không sao rồi, nhất định Giáo sư Hà sẽ không để anh phải chịu đựng vô ích đâu.” Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng nảy ra một suy nghĩ, bèn hỏi: “Nhưng chiếc xe kia, không phải do trợ giảng Ôn sắp xếp sao? Bao gồm cả ca nô nữa…”