Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 271




Chương 272:

 

Ông ta chưa bao giờ bắt gặp những người khác lặn dưới đáy biển này. Hai người này cũng là cặp khách du lịch đầu tiên ông ta gặp sau khi ở đây hai tháng.

 

Tư thế bơi của họ rất chuẩn, cũng mang theo bình dưỡng khí, đeo mặt nạ chống nước bao phủ toàn bộ khuôn mặt và một chiếc kính lặn rất lớn nữa. Vóc dáng của họ rất cao to, cơ thể uyển chuyển như hai đuôi cá vậy.

 

Bọn họ cứ thế bơi về phía ông ta.

 

Bạch Dư Sinh giơ đèn pin lặn của mình lên, định chào hỏi họ một câu.

 

Nhưng hai người kia như một mũi tên bật mạnh tới, quạt ra những dòng bong bóng nước dưới đáy biển, một trái một phải bơi đến bên cạnh ông ta.

 

Bạch Dư Sinh đột nhiên hiểu ra, một nỗi sợ hãi lớn lập tức bao trùm từ đầu đến chân ông ta.

 

Trong khoảnh khắc này, đến thở ông ta cũng cảm thấy khó khăn.

 

Là Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc Hoa Hạ!

 

Là Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc Hoa Hạ!

 

Cuối cùng bọn họ vẫn truy đuổi tới tận đây!

 

Bạch Dư Sinh vứt bỏ đèn pin lặn trong tay, muốn nhấn thiết bị báo động trên tay, để hai đặc vụ CIA trên biển biết rằng ông ta đang gặp nguy hiểm và sẽ giải cứu ông ta ngay lập tức!

 

Có điều, ông ta vẫn đánh giá thấp khả năng di chuyển của hai người kia, đặc biệt là người đàn ông cao lớn hơn ở bên phải, tay và chân anh ta nhanh như chớp, thoáng chốc đã nắm được lấy cánh tay phải của Bạch Dư Sinh.

 

Bàn tay của người đàn ông đó rất mạnh mẽ, giống như một đôi vòng sắt siết lấy tay Bạch Dư Sinh, tay còn lại đồng thời đưa ra, giật mạnh mặt nạ lặn của Bạch Dư Sinh ra, ném đi, sau đó tiếp tục rút nốt cả bình dưỡng khí của ông ta.

 

Người kia thì khóa lấy cánh tay còn lại của Bạch Dư Sinh.

 

Bạch Dư Sinh thậm chí còn không thể kêu lên tiếng nào đã nhanh chóng bị áp lực nước từ xung quanh ép vỡ tim, máu từ miệng ông ta chảy ra ngoài.

 

Ông ta co giật như lên cơn sốt rét dưới bàn tay của hai người đàn ông, đạp tung nước biển thành những bọt sóng.

 

Đáng tiếc là họ lặn quá sâu, hơn một trăm mét dưới mặt biển nên những gợn nước nhỏ này căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ con sóng nào cuộn lên trên mặt nước.

 

Hai người lặn sau rạn san hô đó chính là Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng.

 

Với sự giúp đỡ của hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu, họ đã tìm thấy vị trí chính xác của Bạch Dư Sinh.

 

Vốn không dễ gì thoát khỏi đặc vụ CIA người Mỹ bảo vệ Bạch Dư Sinh, nhưng không ngờ Bạch Dư Sinh lại một mình lặn xuống đáy biển.

 

Một cơ hội tốt như vậy, ngay cả người chưa bao giờ mê tín như Hoắc Thiệu Hằng cũng phải thầm nói ông Trời phù hộ Hoa Hạ, ông Trời giúp tôi rồi…

 

Anh và Âm Thế Hùng thuê hai bộ thiết bị lặn trên bờ, họ phải mất hai tiếng đồng hồ dưới đáy biển mới qua mặt được mấy đặc vụ kia để đến chỗ Bạch Dư Sinh.

 

Không có bình dưỡng khí dưới đáy biển sâu, nếu không bị ngạt chết, thì cũng bị áp lực nước nghiền nát.

 

Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm Bạch Dư Sinh chết như thế nào, dù sao đi nữa chỉ cần ông ta chết là được.

 

Anh và Âm Thế Hùng giữ Bạch Dư Sinh không có mặt nạ chống nước và bình dưỡng khí ở dưới đáy biển đợi thêm nửa tiếng nữa. Sau khi xác nhận chắc chắn rằng ông ta thật sự đã chết rồi, mới ung dung chụp ảnh, thu thập bằng chứng, còn lấy một mảnh da của ông ta đặt vào túi bảo quản chứng cứ đặc biệt, sau đó buông tay ra. Thi thể của Bạch Dư Sinh chốc lát đã bị đẩy đi, nổi lên trên mặt biển.

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫy tay ra hiệu với Âm Thế Hùng, hai người đạp chân vịt, nhanh chóng đi theo đường cũ để trở về.

 

Quay lại bờ biển, họ lẩn vào trong một nhóm những người đam mê lặn, trả lại thiết bị lặn đã thuê, sau đó nhanh chóng rời đi nhân lúc thi thể của Bạch Dư Sinh chưa bị các đặc vụ CIA phát hiện.

 

Lần hành động của họ suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi, lại giải quyết được một vấn đề lớn cho Đế Quốc Hoa Hạ.

 

Trên khuôn mặt của người luôn bình tĩnh chín chắn như Hoắc Thiệu Hằng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

 

Lúc bọn họ quay lại vùng biển Cuba nơi các tàu ngầm hạt nhân tối tân đang neo đậu thì đã hơn năm giờ chiều.

 

Hoắc Thiệu Hằng vội vã đi tìm mượn ca nô, anh và Âm Thế Hùng phải nhanh chóng đi đến chỗ du thuyền của Cố Niệm Chi trên biển Caribe.