Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 269




Cô ấy ngồi dậy xem giờ, lại nhìn thấy trên điện thoại có một đoạn tin nhắn được gửi từ một số điện thoại lạ.

 

Vừa mở khóa điện thoại nhìn, tim cô ấy bỗng đập thịch một cái, ánh mắt hơi mất tiêu cự.

 

Cô ấy lặng lẽ ngồi yên năm phút rồi hạ quyết định.

 

Bố của Bạch Sảng là Bạch Dư Sinh, Phó Giám đốc Sở Mật vụ của Đế Quốc Họa Hạ, đã đào ngũ đến Mỹ cách đây không lâu.

 

Mặc dù thế lực nhà họ Bạch vô cùng lớn mạnh, còn có mối quan hệ thông gia phức tạp với các thế gia lớn khác, nhưng việc đào ngũ của Bạch Dư Sinh, đã gây ra sự đả kϊƈɦ rất lớn và tổn thất quá nhiều cho hệ thống tình báo của Đế Quốc Hoa Hạ ở Bắc Mỹ. Vì vậy, cho dù có dựa vào thế lực của nhà họ Bạch thì cũng không thể chống đỡ nổi cơn phong ba này.

 

Từng người nhà họ Bạch đều bị thẩm tra và cách chức.

 

Con gái Bạch Dư Sinh là Bạch Sảng trực tiếp bị đẩy từ vị trí phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao xuống, do đó cô ấy buộc phải từ chức, và không được làm công chức nữa.

 

Sau khi rời Bộ Ngoại giao, cô ấy bắt đầu làm việc tại doanh nghiệp của nhà họ Bạch, nhưng sau một thời gian, cô cũng rời đi.

 

Ánh mắt khinh thường của người ngoài đã rất khó chịu, nhưng ánh mắt khinh thường của người nhà còn khó chịu hơn.

 

Cô ấy cũng muốn tìm bố, muốn đích thân hỏi rõ, tại sao?

 

Cuối cùng sau bao lâu kiếm tìm, cô cũng có tin tức của người bố luôn yêu thương cô hết mực đó.

 

Bạch Dư Sinh, bố của cô thấy con gái đến thì vô cùng vui sướnɠ, kéo cô lại hỏi đủ thứ chuyện. Chỉ có điều, đối với vấn đề của mình, ông ta vẫn nhìn trước ngó sau không nói lời nào.

 

Ông ta thực sự đã đào ngũ, nhưng ông ta chỉ vì muốn cố gắng theo đuổi giá trị của bản thân, muốn sống tốt hơn thôi mà. Lẽ nào đó là tội ác tày trời sao?

 



 

Bạch Duyệt Nhiên nhìn tin nhắn rồi bấm điện thoại gọi.

 

Bạch Sảng chán nản ngồi trên ban công, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Cô ấy mở máy ra xem, không ngờ lại là điện thoại của chị họ Bạch Duyệt Nhiên!

 

Cô ấy vội vàng nghe điện thoại, run giọng nói: “Chị ơi!”

 

“A Sảng, em nghe chị nói, em đang ở đâu?” Giọng của Bạch Duyệt Nhiên rất bình tĩnh, vừa gọi điện thoại trấn an Bạch Sảng, vừa mở vệ tinh định vị, xác định vị trí cụ thể của Bạch Sảng.

 

Năm phút sau, việc định vị vệ tinh đã hoàn tất, cho thấy Bạch Sảng ở trên đảo Bermuda phía bên kia địa cầu.

 

Bạch Duyệt Nhiên nhìn vào dấu hiệu hiển thị trên máy tính, tim đập thình thịch, tiếp tục hỏi: “A Sảng, em tìm thấy chú hai rồi sao?”

 

Bạch Dư Sinh, bố của Bạch Sảng là em trai của bố Bạch Duyệt Nhiên.

 

“Em tìm thấy rồi. Tạ ơn trời, ông ấy vẫn còn sống, còn sống rất tốt nữa.” Bạch Sảng vỗ ngực, cô ấy rất sợ bố cô ấy sẽ biến mất không có chút tin tức nào.

 

Bạch Duyệt Nhiên mỉm cười: “Chú hai đâu? Chú ấy có thể trả lời điện thoại không?”

 

“Em e rằng bây giờ chưa được. Ông ấy đi ra biển với người ta rồi, nói là phải đến tối mới về.” Bạch Sảng nhìn đồng hồ của mình: “Bây giờ vẫn còn sớm.”

 

“Vậy em liên lạc với chú hai bằng cách nào? Không thì cho chị số điện thoại, để chị bảo bố chị gọi cho chú hai, khuyên nhủ chú ấy nhé? Đều là người một nhà cả, dựa vào thế lực của nhà họ Bạch chúng ta, chuyện của bố em không phải không thể giải quyết.” Bạch Duyệt Nhiên lặng lẽ kéo dài thời gian, thông báo cho Thượng tướng Quý – Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng Đế Quốc Hoa Hạ, rằng Bạch Dư Sinh đã được tìm thấy. Người nhận được tin tức này từ cô còn có cả Giám đốc Sở Mật vụ, Chủ tịch Long – Chủ tịch Quốc hội, và Thiếu tướng Hoắc – Tư lệnh Quân khu sáu.

 

Bạch Sảng nhất thời kϊƈɦ động, đưa số điện thoại hiện tại của Bạch Dư Sinh cho Bạch Duyệt Nhiên. Cô ấy cũng muốn nhờ bác cả nói khéo giúp bố cô, để ông ấy an toàn về nước mà không mất mạng là tốt lắm rồi.

 

Bạch Duyệt Nhiên lập tức chuyển cho các chuyên gia của Quân khu sáu, cho phép họ khởi động hệ thống định vị của vệ tinh Nam Đẩu, bắt đầu định vị điện thoại di động hiện tại của Bạch Dư Sinh.

 

Mười lăm phút sau, vị trí hiện tại của Bạch Dư Sinh đã được xác định rõ ràng.

 

“Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt, không thể có lần thứ hai, đúng lúc Thiếu tướng Hoắc đang ở vùng biển gần đó, cần ủy quyền cho Thiếu tướng Hoắc hành động ngay.” Bạch Duyệt Nhiên bình tĩnh nói: “Theo tôi được biết, Bạch Dư Sinh vẫn chưa để lộ ra những tin tức mà ông ta nắm giữ được. Không phải vì ông ta vẫn còn biết liêm sỉ, đơn thuần chỉ là vì ông ta muốn tối đa hóa lợi ích của những tin tức trong tay mà thôi. Vì ông ta biết rằng một khi ông ta nói hết ra thì ông ta sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, trong khi đó, sở trường của người Mỹ lại là lật mặt vô tình, bán đứng anh em.”