Cố Niệm Chi lặng lẽ mỉm cười, sửa lại Mai Hạ Văn: “Hạ Văn, quan hệ của chúng ta bây giờ vẫn chưa phải là người yêu đâu. Anh đừng quên chúng ta còn có ước hẹn nửa năm nữa.”
Giao ước của bọn họ là nửa năm sau khi Cố Niệm Chi về nước, nếu như Mai Hạ Văn vẫn còn muốn cô làm bạn gái của cậu ta, thì cô mới chính thức đồng ý với cậu ta.
“Ừ, em xem, anh yêu em nhiều như thế mà, bây giờ anh đã coi em là bạn gái của anh rồi đấy. Nếu không anh cũng sẽ không đề cập tới yêu cầu thái quá như vậy đâu.” Chất giọng nam trung trong trẻo, mềm dẻo ấm áp của Mai Hạ Văn rất lay động lòng người, “Niệm Chi, em phải tha thứ cho anh lúc nãy nhất thời hồ đồ nhé. Em đã từng học môn tâm lý học rồi, chắc em hiểu chỉ khi ở trước mặt người mình yêu thương nhất, người ta mới có những suy nghĩ quá cầu toàn thôi.”
Cố Niệm Chi đã học môn tâm lý học hơn nửa học kỳ ở trường Đại học, vì muốn nghiên cứu tâm lý của chính mình, muốn tìm phương pháp để khôi phục lại trí nhớ.
Còn những phương diện khác thì cô không hề chú ý.
Mai Hạ Văn vừa nói xong, cô ngẩn người nhớ ra quả thật trong tâm lý học có nói như vậy.
“Được rồi được rồi, anh không cần xin lỗi nữa. Hai người có suy nghĩ bất đồng là chuyện rất bình thường, nếu không thì sao phải rèn luyện chứ? Anh thấy đúng không? Hai con người hoàn toàn khác nhau muốn đạt tới sự nhất trí hoàn toàn về thể xác và tinh thần quả thật là một quá trình rất dài.” Cố Niệm Chi chỉ có ý định phân tích tình cảm giữa hai con người từ góc độ tâm lý học, không ngờ lại có thể nói mạch lạc đâu ra đấy như thế.
Từ trước đến nay nói lý thuyết suông vốn luôn là sở trường của cô.
Mai Hạ Văn nghe vậy chỉ nhíu mày, nhưng cậu ta biết mình vừa chọc giận cô, nên cũng không dám phản đối câu nào.
Khương Hồng Trà đợi cậu ta ở phòng ăn tầng dưới một lúc lâu, mà vẫn không thấy cậu ta đến ăn cơm trưa. Gọi điện thoại thì máy cứ bận suốt, cuối cùng cô ta đành phải lên tìm.
“Hạ Văn, anh có ăn trưa nữa không? Em mang cơm lên cho anh đây.” Khương Hồng Trà đẩy cửa văn phòng của cậu ta ra, giơ lên một túi cơm trưa và bước vào.
Mai Hạ Văn vừa ngẩng đầu lên ra hiệu “Im lặng” với cô ấy, vừa nói với Cố Niệm Chi: “Được rồi, nhà tâm lý học nhỏ của anh, muộn lắm rồi, em ngủ đi nhé.”
Cố Niệm Chi không nói gì.
“Đi ngủ đi nào.” Mai Hạ Văn nói vào điện thoại một cách tình cảm, “Moa, hôn em, chúc em ngủ ngon.”
Cố Niệm Chi cảm thấy da gà tranh nhau nổi lên khắp cơ thể. Cô không nói lời nào, tắt luôn điện thoại đi, ném lên trên sofa đơn ở xa xa phía đối diện giường.
…
“Anh gọi điện cho ai mà nói dịu dàng tình cảm vậy?” Khương Hồng Trà ngồi cạnh cậu ta, ánh mắt cô ta liếc nhìn điện thoại di động của Mai Hạ Văn, thì thấy ảnh đại diện của Cố Niệm Chi vừa tắt đi, “Là cô bạn gái nhỏ của anh à?”
“Cô bé con đang giận, anh phải dỗ cô ấy.” Mai Hạ Văn đưa tay ra, ôm Khương Hồng Trà đang ngồi bên cạnh vào trong lòng. Đúng lúc cậu ta nghiêng đầu thì nhìn thấy Khương Hồng Trà đang bĩu môi, “Sao thế? Ghen à?”
“Bây giờ anh đang ở bên cạnh em mà, việc gì em phải ghen chứ? Người phải ghen là cô bạn gái nhỏ của anh kìa.” Khương Hồng Trà không thèm để tâm mở hộp cơm trưa ra, đặt đũa vào, “Anh ăn đi, em vừa mua ở phòng ăn đấy.”
Nhìn dáng vẻ điềm đạm như mây trôi nước chảy của Khương Hồng Trà, trong lòng Mai Hạ Văn lại cảm thấy rất ngứa ngáy.
Từ trước đến nay cô gái này luôn biết cách kϊƈɦ thích lòng háo thắng của cậu ta…
Sau khi ăn vài ba miếng xong bữa trưa, Mai Hạ Văn liền dụ dỗ Khương Hồng Trà “cùng ngủ trưa”.
…
“Hoắc thiếu, đây là ảnh chụp mấy tuần gần đây.” Phạm Kiến, lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng đặt những bức ảnh chụp cảnh tằng tịu thân mật của Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà lên bàn làm việc của anh: “Anh định làm thế nào? Có cần gửi cho Niệm Chi không?”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm điếu thuốc, một tay cầm những bức ảnh kia lật đi lật lại, anh lạnh nhạt nói: “Gửi làm gì? Con bé còn đang tuổi vị thành niên, không thể xem được.”
Chỉ cần Mai Hạ Văn không đến Mỹ, Hoắc Thiệu Hằng sẽ không nhúng tay vào.
Hơn nữa Mai Hạ Văn là do chính Cố Niệm Chi chọn, kể cả cậu ta có là một thằng cặn bã đi nữa, cô cũng phải tự mình phát hiện ra.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.