Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đang thảo luận với cấp dưới về việc điều tàu nghiên cứu ra vịnh Aden.
“Theo những gì chúng tôi điều tra được, công ty Physical World này là do một giáo sư khoa Vật lý của Viện đại học Harvard sáng lập ra, nhưng đây chỉ là một Công ty trách nhiệm hữu hạn quy mô nhỏ, không lên thị trường chứng khoán, hơn nữa tất cả thông tin đăng ký đều được bảo mật rất kỹ.” Trung tá Triệu, người phụ trách tình báo khu vực Bắc Mỹ đứng trên bục trong phòng họp, thông báo về tình hình điều tra của họ, “Lực lượng Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ đã chịu đả kϊƈɦ rất lớn về việc đào ngũ của Bạch Dư Sinh hai tháng trước. Nếu không, chúng tôi sẽ không chỉ điều tra được ít như vậy.”
Anh ta tiếc nuối lắc đầu, đi xuống bục, ngồi vào ghế bên dưới.
Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm một hồi lâu, sau đó ra lệnh: “Vậy thì điều tàu nghiên cứu ra vịnh Aden trước đi, đồng thời cho hai chiến hạm ra hộ tống. Những tên hải tặc tạp nham ở vịnh Aden kia sẽ không dám động vào chiến hạm của Quân đội đâu.”
“Việc điều chiến hạm cần người của Quân khu phía Nam sắp xếp.” Thượng tá Bạch Duyệt Nhiên thân là Trưởng phòng Pháp chế của Quân khu sáu cũng dự thính trong cuộc họp, “Hoặc là Quân khu phía Đông, chỉ có hai Quân khu này mới có Hải quân.”
“Quân khu phía Nam đi.” Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên nhìn hải đồ, “Phía Nam có nhiều địa điểm, có thể dễ dàng chi viện hơn.”
“Đúng thế, phía Nam có rất nhiều cán bộ lão làng, chúng ta phải bảo vệ cho tốt.” Mọi người mỉm cười ngầm hiểu ý.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạch Duyệt Nhiên ở lại đến cuối cùng. Chờ tất cả mọi người đi khỏi, cô ấy mới nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, lần này cô của tôi sẽ đích thân đi một chuyến. Hoắc thiếu yên tâm, nếu nơi đó có bất kỳ điểm nào không hợp lý, bà cũng sẽ tìm ra được thôi.”
Bạch Cẩn Nghi, cô của Bạch Duyệt Nhiên là một nhà vật lý học nổi tiếng của Đế quốc Hoa Hạ. Bà ấy đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, nghe nói là bởi vì say mê khoa học, không muốn lãng phí thời gian với hôn nhân và gia đình.
Trong sự kiện sáu năm trước, Bạch Cẩn Nghi chính là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của số liệu từ trường ở một quảng trường của thành phố C.
Năm đó Hoắc Thiệu Hằng cũng nhận lệnh đến để bảo vệ cho bà ấy.
Lần này, số liệu từ trường tương tự lại xuất hiện, dĩ nhiên Bạch Cẩn Nghi lại phải ra tay một lần nữa.
“Làm hết sức thôi.” Hoắc Thiệu Hằng không ôm quá nhiều hy vọng, chẳng qua là bởi vì lần này tất cả mọi người đều đồng loạt điều động chiến hạm đến nơi kia, Đế quốc Hoa Hạ mà không góp một chân thì không xong.
Mặc dù số liệu từ trường giống với sáu năm trước đây, có điều vì lần này là ở đáy biển, có quá nhiều yếu tố khó xác định, Hoắc Thiệu Hằng không có ý định tập trung quá nhiều sức lực.
Bạch Duyệt Nhiên thấy Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói chuyện nữa, đành xin phép rời đi.
Hoắc Thiệu Hằng quay trở lại văn phòng của mình, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ trưa, phía Đông nước Mỹ bây giờ chắc đã là mười một giờ tối rồi.
Anh nghĩ một chút, sau đó vẫn gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi, có chuyện gì à?” Giọng nói của anh từ trong điện thoại truyền tới, ngay lập tức khiến Cố Niệm Chi cảm thấy lỗ tai bên đó của mình nóng ran lên.
“Chú Hoắc, cháu muốn hỏi chút về việc của Physical World ạ. Cháu kể chú nghe, hôm nay cháu muốn tiếp tục tìm thêm nhiều thông tin hơn, cuối cùng phát hiện ra bản báo cáo kia đã bị cài quyền truy cập, cháu không xem được nữa.” Cố Niệm Chi áp điện thoại vào cạnh má phải, hạ giọng rất khẽ.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, “Vậy thì đừng tìm nữa, gây chú ý không cần thiết sẽ không tốt đâu.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn nói.
Triệu Lương Trạch bảo cô đừng tìm kiếm nữa thì cô sẽ không nghe.
Nhưng nếu là Hoắc Thiệu Hằng nói, cô sẽ nghe lời ngay lập tức, quyết định sẽ không mạo hiểm đi lục tìm hồ sơ lưu trữ nữa.
“Còn việc gì nữa không? Mười một giờ rồi, cháu còn chưa ngủ à?” Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe, ra khỏi văn phòng, đi đến phòng ăn để ăn trưa.
Cố Niệm Chi không muốn tắt điện thoại luôn, nên lại nói về việc của Ôn Thủ Ức và con búp bê, cô rất hứng chí hỏi: “Chú Hoắc này, những con búp bê kia của cháu là mua ở đâu? Mua ở mấy tỉnh miền Tây ạ?”
“Mua á?” Hoắc Thiệu Hằng cười, “Là đặt làm đấy, không mua được đâu.”
“Đặt làm ư?” Cố Niệm Chi thấy khó hiểu, “Sao lại nghĩ ra việc đặt làm búp bê ạ?”
“Chờ đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của cháu, chú sẽ cho cháu biết.” Một lát sau Hoắc Thiệu Hằng mới nói một câu, sau đó tắt điện thoại.