Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 246




“Cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa hôm nay là để nói về công việc gần đây của em. Nghe nói em thường xuyên loanh quanh ở các văn phòng của Ủy ban Ngân sách đúng không?” Hà Chi Sơ liệt kê ra từng việc Cố Niệm Chi làm mấy ngày nay.

 

Cố Niệm Chi nghe vậy cũng toát mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ hóa ra bên cạnh mình cũng có tai mắt…

 

“Em biết rồi ạ, sau này em sẽ cố gắng làm việc.” Cô không cãi lại Hà Chi Sơ mà rất ngoan ngoãn nhận lỗi. Sau đó cô nhớ tới việc hôm nay cô đã phát hiện ra được một góc của tảng băng chìm từ trong hệ thống của Ủy ban Ngân sách, liền cười hì hì nói: “Em đã hiểu được một chút ý của Giáo sư Hà rồi.”

 

“Là sao?”

 

“Thầy từng nói Ủy ban Ngân sách là cơ quan hữu dụng nhất trong Quốc hội đó ạ.” Cố Niệm Chi lại chậm rãi rót cho Hà Chi Sơ một ly rượu vang nữa, “Em đã phát hiện ra quả đúng là như thế. Em đang kiểm chứng suy nghĩ của mình.”

 

“Ồ? Nói tôi nghe một chút xem nào.” Hà Chi Sơ không ngờ nhanh như vậy mà Cố Niệm Chi đã có manh mối, anh cầm ly lên nhấp một ngụm rượu vang, ngước mắt lên nhìn Cố Niệm Chi qua ly rượu.

 

Cố Niệm Chi lại lắc đầu, “Vẫn chưa tới thời điểm ạ, chờ khi nào làm rõ được, em sẽ nói cho Giáo sư Hà nghe.”

 

“Cũng được.” Hà Chi Sơ cầm khăn ăn từ tốn lau miệng, “Nhưng nhớ là đừng muộn quá nhé, không là không có quà sinh nhật đâu.”

 

“A? Ồ…” Cố Niệm Chi gật đầu, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, “Giáo sư Hà cứ đợi mà xem!”

 



 

Lúc Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi ăn cơm trưa, Triệu Lương Trạch đang gọi video cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Anh ta báo cáo công việc xong, do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, tôi đã cho Niệm Chi xem những số liệu kia.”

 

Vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi một chút nào, nhưng đột nhiên Triệu Lương Trạch lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như anh đang bị một con mãnh thú khát máu nhìn chằm chằm vậy.

 

“Hoắc thiếu…” Triệu Lương Trạch từ từ lên tiếng, giọng nói run rẩy: “Có… có… có phải tôi đã làm sai rồi không?”

 

“Tiểu Trạch, tự cậu cũng biết, người như Niệm Chi chỉ cần thấy một lần là sẽ nhớ như in. Cậu cho con bé xem nhóm số liệu này, còn mong tôi nói cậu đúng à?” Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy buồn bực không nói rõ được thành lời. Anh ném con chuột đi, rút ra một điếu thuốc, ngồi trước máy tính châm lửa, hít một hơi thật dài, giấu khuôn mặt mình đằng sau khói trắng đang vấn vít bay lên.

 

Triệu Lương Trạch cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng, anh ta lầu bầu nói: “Tôi… tôi… tôi… tôi chỉ muốn mau chóng tìm ra chân tướng thôi.”

 

“Kể cả như vậy cũng không nên cho con bé xem.” Hoắc Thiệu Hằng đổi tay cầm điếu thuốc, tay phải cầm chuột, ấn mở một tập tin khác.

 

Tập tin này cũng chứa một nhóm số liệu về sự biến đổi từ trường.

 

Thời gian tập tin này được tạo ra là từ sáu năm trước.

 

Nhóm số liệu sáu năm trước này gần như trùng khớp với số liệu mà mấy người Hoắc Thiệu Hằng vừa mới phát hiện ra.

 

Tọa độ kinh độ, vĩ độ trong tập tin sáu năm trước này chính là tọa độ của một quảng trường ở thành phố C của Đế Quốc Hoa Hạ.

 

Ngày đó ở khu vực này xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, Hoắc Thiệu Hằng nhận lệnh tới để bảo vệ cho nhà khoa học thu thập số liệu hiện trường. Anh đã cứu được một cô bé mười hai tuổi từ trong chiếc ô tô đang bùng cháy đó.

 

Cô bé ấy chính là Cố Niệm Chi.

 

“Số liệu biến đổi từ trường ở khu phố sầm uất sáu năm trước và số liệu ở vịnh Aden sáu năm sau gần như giống y hệt nhau. Thứ này mà cậu lại để Cố Niệm Chi xem à?” Tay Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lấy con chuột, chỉ muốn bóp vỡ nát nó thôi vậy.

 

“Nếu như tôi đoán không nhầm, số liệu trùng khít như thế này chắc chắn không phải là trùng hợp. Chuyện này hẳn là có liên quan đến Niệm Chi. Chúng ta đã lâm vào bế tắc, chi bằng cứ để con bé tự đi tìm hiểu xem sao.” Triệu Lương Trạch lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoắc Thiệu Hằng ở bên kia video, “Hơn nữa chẳng phải Hoắc thiếu đồng ý để Niệm Chi đến Mỹ chính là để phá vỡ cục diện bế tắc sao? Anh muốn khiến nhiều người phải ra mặt hơn còn gì?”

 

Nói thẳng ra thì bây giờ Cố Niệm Chi chính là mồi câu của bọn họ.

 

Không rải mồi câu khắp nơi thì làm sao có thể khuấy động được hồ nước xuân này?